Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy hai người này cùng nhau xuất hiện, Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra rồi lại nở nụ cười.

“Thế nào, đến đây lấy lại danh dự sao?” Hắn đút hai tay vào trong túi, thờ ơ hỏi.

Án Cường vội vàng nói: “Đương nhiên là không phải rồi, chúng tôi đến đây chỉ vì muốn tới thăm Tề tiên sinh mà thôi!”

Tần Đường Ngọc cũng chắp tay với Tề Đẳng Nhàn: “Lần trước tôi thua tâm phục khẩu phục, hiện giờ tôi không còn ý định tìm tới chỗ Tề tiên sinh để báo thù nữa. Huống hồ sư phụ tôi cũng đâu phải là do Tề tiên sinh giết chết.” .

||||| Truyện đề cử: Chất Nữ |||||

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhưng dù sao chính tôi cũng đã biến ông ta thành người tàn phế, nếu ông ta không tàn phế thì nói không chừng ông ta cũng không chết đâu, cô thực sự không để bụng à?”

Tần Đường Ngọc cười khổ đáp: “Nói là không để bụng thì đương nhiên là nói dối, thế nhưng có để bụng thì tôi cũng đâu còn cách nào khác chứ, sao tôi có thể làm gì được anh.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, câu nói này của cô ta là sự thật.

Tuy Tần Đường Ngọc am hiểu những thủ đoạn giết người nhưng với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì quả thực cô ta chỉ như một đứa trẻ con.

Dù sao trong nhà tù U Đô còn giam giữ một tên Sát Thần, Tề Đẳng Nhàn thường tìm Sát Thần tập luyện cùng nhau, cũng đã sớm thuộc làu làu những thủ đoạn kia rồi, muốn đối phó với hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.

Nhà tù là một nơi hỗn loạn, Tề Đẳng Nhàn là cảnh ngục quản lý mọi chuyện bên trong đó, dĩ nhiên ít nhiều gì hắn cũng học được một chút.

“Vậy hai người tới đây tìm tôi là có ý gì? Chỉ đơn thuần muốn tới thăm hỏi thôi sao? Tôi không nghĩ là chỉ đơn giản như vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua những món quà mà hai người này xách theo, cười như không cười mà nói.

Án Cường và Tần Đường Ngọc liếc nhìn nhau, cả hai không ai trả lời mà cùng đặt quà xuống trước.

Một lúc sau, Án Cường mới lên tiếng: “Là thế này… Từ sau khi sư phụ tôi qua đời, tình hình trong nhà trở nên vô cùng khó khăn trắc trở, chúng tôi liên tục bị người ta gây khó dễ, thế nên chúng tôi cần có một chỗ dựa vững chắc.”

“Chẳng phải cựu thiếu đà chủ của các cô, Văn Tư Thuận, là đồ đệ của tông sư Nham Toái Lưu bên phía nước Nhật hay sao? Chẳng phải các cô bảo anh ta đi mời người của sư môn về hỗ trợ thì tốt hơn à?”

“Không phải đồng bào của chúng ta thì chắc chắn có lòng dạ khác. Thiếu đà chủ bái sư Nham Toái Lưu chỉ với mục đích học tập võ công, không phải là để dẫn sói vào nhà.” Tần Đường Ngọc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

“Sư phụ tôi bị người ta bắn chết, tôi lại bị Tề tiên sinh đánh trọng thương, trong một khoảng thời gian ngắn thì tôi cũng chỉ là phế vật.”

“Về phần Án Cường, cậu ấy vẫn chưa trưởng thành nên chưa đủ bản lĩnh, nếu can thiệp vào thì khó tránh khỏi việc bị người ta đánh chết.”

“Về phần thiếu đà chủ thì lại càng không cần phải nói gì thêm, cậu ấy cũng bị trọng thương, thậm chí nếu không tĩnh dưỡng khôi phục trong vài năm tới thì không thể chạm tới đỉnh cao sức mạnh thêm một lần nào nữa…”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại như có điều suy nghĩ: “A? Vì thế nên hai người mới tới đây tìm tôi à? Thế nhưng tại sao tôi phải chấp nhận chứ?”

Tần Đường Ngọc nhìn thoáng qua Dương Quan Quan rồi mới đáp lại: “Dương tiểu thư vừa mới tới Ma Đô nên địa vị của cô ấy vẫn chưa được vững chắc, tuy Long Môn chúng tôi là một môn phái nay đã dần suy yếu nhưng chung quy vẫn còn chút vai vế đáng kể.”

“Nếu Tề tiên sinh nguyện ý giúp đỡ chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, dĩ nhiên chúng tôi cũng sẽ dốc hết lòng giúp đỡ các vị, củng cố địa vị của Dương tiểu thư tại Ma Đô, thậm chí là còn hỗ trợ cho cô ấy giành được quyền kiểm soát nhà họ Dương!”

“Hiện giờ tuy Dương tiểu thư nhận được sự ủng hộ của anh nhưng dù sao cô ấy cũng thiếu đi sự hỗ trợ từ một thế lực vùng bản địa, nếu như cô ấy được chúng tôi giúp đỡ thì tất nhiên là như hổ mọc thêm cánh.”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, Tần Đường Ngọc cứ nói tới nói lui nhưng thực ra chỉ có mục đích nhắc đi nhắc lại vài sự việc để nhấn mạnh một vấn đề duy nhất. Có điều, nói sao thì nói, những lời này cũng khá là hợp lý.

Địa vị của Dương Quan Quan ở Ma Đô vẫn chưa vững, dù có được con rồng ghé qua vùng đất này là Tề Đẳng Nhàn hỗ trợ nhưng vẫn thiếu đi sự giúp đỡ của một con rắn bản địa, cô ta không thể nhúng tay vào rất nhiều phương diện khác nhau.

Tuy bây giờ Tề Đẳng Nhàn là người đứng đầu chi nhánh Long Môn ở Ma Đô nhưng dù sao hắn vẫn còn chưa chính thức nhận lấy chức vị này, hơn nữa không chừng tình huống ở Long Môn chi nhánh Ma Đô cũng hệt như tình huống ở tập đoàn Gukoo, đám thành viên cũ cấu kết với nhau để chống lại hắn, hắn lại phải đau đầu nhức óc.

“Tôi không nghĩ tôi cần đến sự trợ giúp của các người.” Dương Quan Quan đứng ở một bên lạnh nhạt nói.

Những lời này của cô ta có hơn phân nửa là vì không muốn kéo thêm phiền phức cho Tề Đẳng Nhàn.

Nếu nhà họ Văn không phải gánh chịu một số nợ quá lớn sau khi Văn Dũng Phu chết thì có lẽ hai người này cũng không cần tìm tới chỗ Tề Đẳng Nhàn để cầu xin hắn giúp đỡ.

Tề Đẳng Nhàn khoát tay ý bảo Dương Quan Quan đừng nói thêm gì nữa, sau đó mỉm cười: “Nếu hai người đã tìm tới chỗ tôi thì hẳn là hai người đã gặp phải những chuyện vô cùng phiền phức. Nhưng nếu đã muốn tôi làm chỗ dựa vững chắc cho hai người thì hai người cũng phải nói cho tôi biết những chuyện phiền phức đó là chuyện gì chứ nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK