Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc nói chuyện thì Tề Đẳng Nhàn đã vác Từ Ngạo Tuyết lên vai, mà hiển nhiên là việc cô ta khoa tay múa chân để phản kháng lại việc này hoàn toàn không có một chút hiệu quả nào đối với Tề Đẳng Nhàn cả.

Dường như Từ Ngạo Tuyết cũng đã học được một đạo lý là nếu đã không thể phản kháng được thì đành phải miễn cưỡng hưởng thụ thôi.

Sáng hôm sau, khi vừa mới mở mắt trong tình trạng tương đối mệt mỏi, Từ Ngạo Tuyết đã thấy Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở ngoài ban công và quay mặt về phía mặt trời mọc để luyện tập quyền pháp.

Advertisement

“Alo, Tiểu Long đấy à?” Bỗng nhiên nhạc chuông điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn reo lên, hắn cầm nó lên nghe máy, ấn nút chấp nhận cuộc gọi rồi vừa cười vừa lên tiếng chào hỏi.

Từ Ngạo Tuyết chỉ cần nghe qua cách xưng hô là cũng đủ hiểu người nào đang gọi điện thoại đến cho Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt của cô ta không thể không biến sắc, sau đó cô ta chỉ im lặng nằm đó mà không nói một lời nào.

Ngọc Tiểu Long từng là người bạn tốt nhất của Từ Ngạo Tuyết.

Nhưng bây giờ thì hai người bọn họ cứ như người dưng nước lã vậy.

Thậm chí cô ta còn có thể tưởng tượng ra được rằng Ngọc Tiểu Long đã cảm thấy khinh bỉ và coi thường cô ta đến mức nào khi biết rằng cô ta đã đầu hàng và gia nhập vào thế lực của nhà họ Triệu.

“Tin tức của cô chậm trễ hơn một chút so với tin tức của người khác rồi, từ đêm hôm qua tôi đã biết chuyện rồi nhé, gia tộc Rothschild tìm đến tận đế đô để chuẩn bị trao đổi về hành vi lặn lội cả ngàn ki lô mét sang nước Mỹ giết người của tôi, bọn họ muốn xếp hành vi đó vào hạng mục hành vi khủng bố chứ gì.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười tủm tỉm vừa nói.

Ngọc Tiểu Long hỏi lại với giọng ngạc nhiên: “Tin tức của anh linh thông tới mức đó sao? Là ai đã nói cho anh vậy? Chính tôi còn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nhận được tin tức này cơ mà!”

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Tề Đẳng Nhàn đã lặng lẽ bước đến trước mặt Từ Ngạo Tuyết từ lúc nào không biết, cô ta vừa nghe được những lời ấy thì ngay lập tức ngồi bật dậy, quay mặt sang nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, liên tục nháy mắt.

Hiển nhiên là Từ Ngạo Tuyết không muốn để cho Ngọc Tiểu Long biết về mối liên hệ cũng có thể coi là tương đối sâu đậm giữa bản thân và Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cũng nhìn lại Từ Ngạo Tuyết bằng ánh mắt mang chút ý cười.

Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt cô ta hiện ra vẻ cầu xin.

Tề Đẳng Nhàn bèn duỗi tay ra rồi đặt lên đỉnh đầu cô ta mà ấn xuống, sau một khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, Từ Ngạo Tuyết lập tức hiểu ra ngay là cái tên đàn ông khốn kiếp cặn bã này lại đang muốn giở trò uy hiếp cô ta thêm một lần nữa!

Cô ta hít sâu một hơi, sau đó cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống.

Sau khi đợi Tề Đẳng Nhàn nói chuyện xong và cúp điện thoại, Từ Ngạo Tuyết bật người dậy muốn chơi trò qua cầu rút ván.

Vậy nhưng không lẽ cô ta có thể lay chuyển được bàn tay tràn đầy sức lực đang ấn đầu mình của Tề Đẳng Nhàn hay sao?

Lúc trước Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long từng được xưng tụng là hai cô gái xinh đẹp bậc nhất của đế đô, bản thân cô ta cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.

Đương nhiên là Từ Ngạo Tuyết không muốn để cho Ngọc Tiểu Long biết rằng đến tận bây giờ mà cô ta vẫn còn đang ở cùng một chỗ với Tề Đẳng Nhàn, thậm chí có những khoảng thời gian mà cô ta cần phải tạm thời tỏ ra nhân nhượng trước mặt Tề Đẳng Nhàn vì lợi ích toàn cục.

Sau khi buổi sáng ngày hôm ấy trôi qua, Từ Ngạo Tuyết đã không còn cảm thấy khủng hoảng nữa rồi, bởi vì hiện tại thì cô ta chỉ cảm thấy bản thân căm hận Tề Đẳng Nhàn đến chết cũng không nguôi ngoai!

Có điều, nếu như cảm giác này cũng chỉ là tạm thời thì sao…

Đợi đến khi cảm giác nhục nhã này trôi qua mất thì sao, tâm trạng lúc đó của cô ta sẽ là như thế nào?

“Tôi quả thực đã xem thường cô rồi, không ngờ ngay cả Ngọc Tiểu Long đang ở đế đô mà còn không thể sánh bằng một người đã sa cơ thất thế như cô, Từ tổng đúng là lợi hại thật đấy!” Tề Đẳng Nhàn đánh giá Từ Ngạo Tuyết bằng ánh mắt đầy tán thưởng rồi mỉm cười và nói.

“Tề Đẳng Nhàn, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn dám bắt nạt tôi thế này nữa thì cứ coi chừng, rồi sẽ có một ngày tôi quay sang đâm sau lưng anh cho mà xem!” Từ Ngạo Tuyết vừa thở hổn hển vừa đáp lại.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Thế này không phải là tôi bắt nạt cô, mà là tôi đang bày tỏ tình yêu thương đối với cô đấy chứ! Cũng vì tôi thích cô nên tôi mới muốn có cô cho bằng được, kể cả khi tôi có phải sử dụng loại thủ đoạn thấp hèn nào đi chăng nữa.”

Từ Ngạo Tuyết không còn lời nào để nói với cái loại người như thế này nữa rồi, cô ta thầm nghĩ trong lòng rằng lẽ ra mình nên phẩy tay bảo hắn cút đi ngay bây giờ còn bản thân thì sẽ nhanh chóng quay trở lại Nam Dương mới đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK