Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Đường Ngọc nói: "Một trăm năm mươi triệu, khi trường đấu chó này ở thời kỳ đỉnh cao, một tháng gần như đã có thể kiếm được rồi. Đối với vị dì ba kia mà nói, quả thật là không nhiều lắm.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu bà ta có thể ra máu nhu này, vậy thì để cho bà ta ra nhiều một chút là được rồi.”

Tần Đường Ngọc đã bội phục Tề Đẳng Nhàn đến mức quỳ rạp xuống đất luôn rồi, trình độ chọn chó này thật sự là quá cao, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra con nào tốt con nào kém.

Triệu Mạn Nhi không phải là không muốn gặp cô sao? Vậy để Tề Đẳng Nhàn nắm được cái đuôi của bà ta, xem bà ta còn có thể ngồi yên hay không!

Người dẫn chương trình đã sắp xếp cho hai con chó ở trận thứ ba vào sân, một Bun Anh, một chó săn lớn.

Chó Bun Anh có thể nói là tồn tại cấp bá chủ của giới đấu chó, bởi vì chúng không có cảm giác đau đớn gì, hơn nữa lực cắn vô cùng kinh người, trời sinh hiếu chiến.

Chẳng qua, chó săn cỡ lớn này cũng không đơn giản, vừa nhìn đã biết là thợ săn được bồi dưỡng mà ra, thường xuyên chui vào rừng già thâm sơn cùng sói già và gấu lớn quần nhau.

"Lần này chọn con nào?" Tần Đường Ngọc không khỏi thấp giọng hỏi.

"Con Bun Anh kia." Tề Đẳng Nhàn híp mắt nhìn trong chốc lát, lại nhắm mắt nghe hai cái, cuối cùng cười cười nói.

"Tôi cảm giác con chó săn cỡ lớn hình như càng có hy vọng thắng hơn một chút, dù sao cũng là do thợ săn bồi dưỡng, kinh nghiệm cắn giết nhất định sẽ phong phú hơn một chút." Tần Đường Ngọc lại nhịn không được mà nghi ngờ một câu.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Cô xem thường con Bun Anh kia rồi... Trên người con Bun Anh kia có mùi máu tươi của người, chủ nhân của nó, ước chừng không phải thứ gì tốt, bồi dưỡng cho nó trở nên vô cùng hung tàn.”

Con Bun Anh kia cả người đều là cơ bắp, ở trong lồng sắt gầm gừ kêu to, nóng nảy không chịu nổi, người lạ vừa tới gần, nó đã nhe răng trợn mắt muốn cắn người.

Chó săn cỡ lớn thì có vẻ vô cùng trầm ổn, nằm sấp trong lồng sắt không nhúc nhích, tròng mắt lại không ngừng đánh giá kẻ thù sắp đối mặt của mình.

Tần Đường Ngọc nhịn không được nói: "Cái này cũng có thể ngửi được?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Mùi máu người khác với các loài động vật khác, Bun này thường xuyên cắn chết người, rất hung tàn.”

Sau khi nói xong lời này, hắn lại đi về phía nhân viên bên kia.

Nhân viên nhìn thấy hắn thì cảm thấy hơi sợ hãi một chút.

"Tiên sinh." Nhân viên công tác miễn cưỡng cười, nói.

"Ba trăm triệu, Bun Anh." Tề Đẳng Nhàn ném thẻ ngân hàng Thụy Quốc của mình ra, thản nhiên nói.

Vẻ mặt nhân viên cứng đờ, tay run rẩy cầm lấy thẻ ngân hàng, thấp giọng nói: "Có chắc không?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, nói: "Đừng nhiều lời.”

Nhân viên công tác không khỏi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng ở chỗ cao một cái, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, ấn quét ba trăm triệu tiền đánh cược ra ngoài.

Thấy Tề Đẳng Nhàn lại hào phóng đặt cược ba trăm triệu, các con bạc ở hiện trường không khỏi xôn xao, một đám châu đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận lai lịch của hắn.

“Không biết là ai, chẳng qua lá gan không nhỏ, đi theo Tần Đường Ngọc, rõ ràng là muốn tìm Tam phu nhân!”

"Hắn lần này nếu còn có thể thắng, tôi đoán chừng Tam phu nhân sẽ ngồi không yên."

“Văn Dũng Phu cũng đã chết, đám người này còn không biết tốt xấu gì, không sợ bị Tam phu nhân giết chết à?”

Triệu Mạn Nhi trong suy nghĩ của những người này, rõ ràng có địa vị không giống người thường.

Tề Đẳng Nhàn ngồi trở lại vị trí của mình, nói: "Lần này thắng, vị dì ba này ước chừng sẽ phải lộ diện.”

Loại thành phố như Kinh Đảo này chuyên môn dựa vào mở sòng bạc mà kiếm tiền, không ai có thể thắng được quá nhiều trong một sòng bạc lớn, nếu như thắng quá nhiều, sòng bạc dó sẽ có cao thủ chuyên môn ra đối phó, nếu là cao thủ cũng không đối phó được, vậy người phụ trách sòng bạc sẽ đích thân đến để khuyên con bạc này rời đi... Sự việc đàm phán thỏa đáng thì tốt, chứ nếu đàm phán không ổn, vậy nhất định không thể thiếu hiện trường lưỡi lê* thấy sắc đỏ.

“Lại là ba trăm triệu?!" Triệu Mạn Nhi sau khi nhìn thấy con số trên màn hình, sắc mặt thoáng cái âm trầm, mặt mang sát khí.

"Hắn đang cảm thấy tiền của Triệu Mạn Nhi tôi đây rất dễ lấy sao?"

"Sắp sửa kiếm lời ở chỗ tôi đủ sáu trăm triệu phải không?"

Người chung quanh đến thở mạnh cũng không dám, một đám như hến, Tam phu nhân tức giận, thật sự là quá đáng sợ.

"Tam phu nhân, hắn đặt cược vào con Bun Anh của Khang thiếu, phần thắng này vẫn rất lớn chứ?" Cấp dưới nhịn không được hỏi.

"Không nhất định, chó săn cỡ lớn kia cũng rất lợi hại." Triệu Mạn Nhi nói.

"Nếu chó của Khang thiếu bị cắn chết, vậy chúng ta chẳng phải phải cõng nồi lớn sao?" Cấp dưới lại nói.

Triệu Mạn Nhi lắc đầu nói: "Khang thiếu đem chó cho chúng ta, là muốn chúng ta bồi dưỡng cho chó của hắn trở thành Cẩu Vương, nếu cứ như vậy bị cắn chết, vậy chứng minh nó không đáng. Trừ phi là bị người ta làm chết, nếu như con Bun Anh này chết trên trường đấu chó, Khang thiếu gia sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái.”

Cấp dưới gật gật đầu, cười khổ nói: "Hắn lại đặt cược ba trăm triệu, vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ mong, sau này có thể nói với Khang thiếu một tiếng xin lỗi.”

Triệu Mạn Nhi sắc mặt lạnh lùng, nói: "Văn Dũng Phu chết rồi mà còn dám đến trước mặt tôi diễu võ dương oai hả? Người khác nói Triệu Mạn Nhi tôi bá đạo, thua không nổi! ”

Chú thích:

*Lưỡi lê: vũ khí lạnh giống cây thương nhưng nhỏ hơn nhiều và thường lắp vào các khẩu súng trường tấn công và chiến đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK