“Long Phi Vũ, là mày cố ý đúng không? Cố ý tìm hai người kia tới phá hư chuyện làm ăn, sau đó mượn miệng của bọn họ tới nhục nhã tao đúng không?” Long Phi Linh chất vấn nói.
“……” Long Phi Vũ trực tiếp trầm mặc lắc đầu, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Long Phi Linh quay đầu chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhân, nói: “Dám đấu với tao đúng không? Vậy hôm nay tao sẽ phế mày, sau đó đưa mày cho Choi Jeong Han, để xem ông ta tra tấn mày như thế nào.”
Advertisement
Long Phi Vũ nói với Tề Đẳng Nhân: “Không cần khiêu khích anh ấy, nếu thật sự chọc anh ấy tức giận, dù có tôi thay mặt nói chuyện cũng không được.”
Long Phi Linh cười dữ dằng nói: “Thật sự chọc tao tức giận? Nó đã chọc tức tao rồi, hôm nay, dù Thiên Vương lão tử có tới cũng không cứu được nó!”
Tề Đẳng Nhân cười nói: “Cậu nói nói như vậy, người cha Long Tông Toàn của anh khẳng định không muốn nghe.”
Long Phi Linh lạnh nhạt nói: “Đừng có ở chỗ đó lấy da hổ làm biểu ngữ, nếu mày thật sự quen biết cha tao, thì ông ấy đã sớm nhắc trước cho tao rồi!”
Long Phi Vũ cũng cảm thấy có chút bực bội, nói: “Tề tiên sinh, bớt tranh cãi đi, anh hai tôi nếu thật sự quyết tâm muốn phế anh, tôi cũng không giúp được anh.”
“Không sao, không cần cậu giúp tôi, tôi rất có cảm tình với anh, cho nên, hôm nay tôi giúp anh.” Tề Đẳng Nhân nói.
Long Phi Vũ dở khóc dở cười, cậu ta khuyên Tề Đẳng Nhân biết khó mà lui, như thế nào cái người này còn có mặt mũi để lên mặt? Giả bộ đến nghiện rồi sao!
“Giúp nó? Nếu mày thật sự muốn giúp nó, vậy tự mình phế chính mình đi, sau đó bò tới chỗ Choi Jeong Han xin tội!” Long Phi Linh cười lạnh lấy di động ra.
“Biết đánh nhau đúng không?”
“Tao hôm nay muốn nhìn xem, mày có thể đánh được mấy người!”
Nói xong lời này, bên kia điện thoại đã được bắt máy, anh ta trầm giọng nói: “Alo dì Tống, cháu có gặp chút phiền toái, xin làm phiền dì phái chút người tới giúp đỡ ạ!”
Cuộc điện thoại này của anh ta là gọi cho mẹ của Lý Vân Uyển, đương kim phó đà chủ của Long Môn ở Thượng Hải, Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai vừa nghe là Long Phi Linh gặp phiền toái, lập tức ngồi dậy, Long Phi Linh hiện tại chính là người hợp tác mà bà ta coi trọng nhất trong đám con trai của Long Tông Toàn.
Nếu như Long Phi Linh ở Thượng Hải xảy ra chuyện gì, vậy bà ta ăn nói kiểu gì với Long Tông Toàn đây?!
Lúc trước, Tống Chí Mai tìm Long Tông Toàn hợp tác, người ta còn không muốn, cuối cùng vẫn bị Tề Đẳng Nhân ép bức, Long Tông Toàn lúc này mới đồng ý hợp tác.
Đầm nước trong Long Môn ở Thượng Hải quá sâu, Long Tông Toàn trên thực tế không muốn bị dây vào, nhưng lá gan của ông ta bị Tề Đẳng Nhân doạ cho còn chút xíu, còn không phải người ta nói cái gì là làm cái đó sao?
Long Phi Vũ nói: “Các người đi nhanh đi, cuộc điện thoại này là gọi cho người của Long Môn ở Thượng Hải, chút nữa người tới, có muốn đi cũng không được.”
Tề Đẳng Nhân nói: “Cậu không cần lo lắng, chút chuyện phiền toái này không làm khó được tôi, phiền toái của cậu, tôi cũng sẽ giúp cậu giải quyết.”
“Anh lấy đầu để giải quyết hay gì? Anh thật là……” Long Phi Vũ cũng nhịn không được mà tức giận, giả bộ thì cũng phải có giới hạn thôi chứ.
Long Phi Linh nói: “Đi? Đi cũng không còn kịp rồi, chỉ cần mày không thể lập tức cất cánh rời khỏi Thượng Hải, vậy thì mặc kệ mày có chạy như thế nào, cũng sẽ bị người ta đánh chết!”
Tề Đẳng Nhân cười nói: “Anh và cha anh đúng là cùng một loại người, chỉ có em trai anh là cá biệt.”
Long Phi Linh lập tức nổi trận lôi đình, cười dữ tợn nói: “Còn dám vũ nhục cha tao, hôm nay mày không thể không chết!”
Tống Chí Mai biết Long Phi Linh xảy ra chuyện, tức tốc chạy tới.
Bà ta vừa lúc làm việc ở phụ cận, cuộc điện thoại vừa gọi xong được mười phút, từng chiếc xe cũng đã có mặt.
Động tác nhất trí dừng lại ở ven đường, cửa xe gần như cùng lúc được kéo ra, tràn đầy sự răn đe và áp lực!
Tống Chí Mai là người đầu tiên xuống xe, một thân tây trang nữ cực kỳ tinh xảo, bước nhanh đi về phía trước, các thủ hạ cũng sôi nổi xuống xe, cùng mặc tây trang đen trắng, động tác nhất trí đi theo ở phía sau, khí thế bức người!
“Ầy, tao đã nói mà mày không nghe, lần này thật sự dù là Thiên Vương lão tử có tới cũng khó cứu được mày!” Long Phi Vũ bất đắc dĩ cười với Tề Đẳng Nhân, có chút buồn bực.
“Lo lắng cái gì…… Đó là ……” Tề Đẳng Nhân sáu chữ “Mẹ vợ tương lai của tôi” suýt nữa buột miệng thốt ra, lời nói đến một nửa đã cảm thấy không thích hợp, lập tức nuốt xuống.
Dương Quan Quan thình lình nói: “Đó là cái gì?”
Tề Đẳng Nhân cười nói: “Là một người lớn trong nhà của anh!”