Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hiện giờ thì sao, lại có thể dùng một loại thái độ cường ngạnh đánh lại một chiêu, dùng một loại tâm thái rộng rãi tới đối mặt với nó.

“Những cái này đều là do mình bồi dưỡng tạo thành, danh sư xuất cao đồ mấy lời này cũng không phải lời nói vô ích.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khó tránh khỏi lại dào dạt đắc ý thêm một phen, rốt cuộc cái chuyện Dương Quan Quan trưởng thành này cũng rõ rành rành như ban ngày.

Bao gồm cả rất nhiều bạn bè của cô nàng cũng nói cô nàng biến hoá quá lớn, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.

Cô của trước kia khi gặp chuyện thì hận không thể trốn đến rất xa, hiện giờ còn có thể tự mình ra mặt chủ trì công đạo thay cho kẻ yếu.

“Đêm nay cô theo tôi tham gia một yến hội, cho cô mở rộng tầm mắt!” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Yến hội gì?” Dương Quan Quan lập tức hưng phấn trở lại, mỗi một lần có trường hợp quan trọng như vậy thì rất có thể sẽ phát sinh một số việc, cái này khiến cho cô ta rất có cảm giác chờ mong.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Đại hội của chi nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải, bọn họ muốn tuyển ra đà chủ tân nhiệm.”

Dương Quan Quan nói: “Thế lực giang hồ chân chính như Long Môn, thật tốt, vừa hay có thể tiếp xúc một chút!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã liên hệ với tổng hội trưởng của Long Môn là Lý Hà Đồ để ông ta đề cử Mã Hồng Tuấn lên kế nhiệm. Chỉ là việc này khẳng định vẫn sẽ gặp chút cản trở, hơn nữa Từ An còn chết ở trong tay tôi. Tôi ủng hộ Mã Hồng Tuấn thì hơn phân nửa sẽ khiến rất nhiều người bất mãn.”

“Bất mãn? Đánh đến khi bọn họ chịu phục là được rồi, loại tổ chức giang hồ như này chính là xem nắm đấm của ai mạnh hơn thôi.” Dương Quan Quan cười múa may nắm đấm của mình.

Bàn tay của cô nàng hiện giờ toàn bộ đều là các vết chai lớn lớn bé bé, nhìn qua không hề giống bàn tay của một cô gái chút nào.

Cái này cũng từng khiến cô nàng buồn rầu rất nhiều nhưng ngẫm lại, Tề Đẳng Nhàn ngay cả những vết sẹo đó trên người mình còn không chê thì cũng không cảm thấy buồn nữa.

Cô không cần phải đẹp đẽ cho đàn ông khác xem làm gì, chỉ cần một người nguyện ý thưởng thức cô vậy là đủ.

Tề Đẳng Nhàn cười khổ nói: “Lời này của cô cũng không có gì không tốt cả….Chỉ là tôi cảm thấy có hơi hổ thẹn, sao có thể bồi dưỡng cô thành một người phụ nữ bạo lực như vậy được?”

Dương Quan Quan nói: “Tôi không hề bạo lực, chỉ là nếu người không phạm ta thì ta cũng sẽ không phạm người.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc luyện công cũng cần phải nhớ rõ nên tu thân dưỡng tính, võ công không phải sinh hoạt hàng ngày, ngày thường nhớ xem nhiều sách một chút.”

“Ít ra tôi cũng tốt nghiệp ở Stanford, không cần anh phải dạy tôi….” Dương Quan Quan nghe vậy thì không nhịn được trợn trắng mắt lén lút nói.

Nhưng thính lực của Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ tốt, bị lời này làm cho tức giận tới mức hận không thể kéo tên nghịch đồ này lại đánh cho một trận.

Tề Đẳng Nhàn phất tay để cho Dương Quan Quan đi làm việc, còn chính mình thì lại ngồi trước máy tính cân nhắc một số việc nhỏ khác, việc quan trọng đều ghi vào một cuốn sổ nhỏ để nhớ kỹ.

“Tề tổng, anh chọc phải rắc rối rồi.” Không bao lâu sau, Dương Quan Quan đã đi rồi lại quay lại, sắc mặt hơi biến đen nói.

“Có chuyện gì?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Dương Quan Quan trực tiếp click mở trên máy tính ra một phần mềm tin tức quốc tế, sau đó lập tức thấy tin tức do truyền thông Triều Tiên tuyên bố chiếm cứ đầu đề.

“Nghi ngờ nữ sĩ Tôn Dĩnh Thục của tập đoàn tài chính Thượng Tinh xa xôi tới Hoa quốc chỉ vì đi tìm gian phu?”

Cái tiêu đề này quả thực có chút kích bạo.

Sau đó bên dưới là văn bản thật thật giả giả, kèm theo đó là hai bức ảnh chụp Tề Đẳng Nhàn ngồi xổm ở bên người của Tôn Dĩnh Thục. .

||||| Truyện đề cử: Lục Sắc Đằng |||||

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó ha một tiếng, khó trách được vì sao mặt của Dương Quan Quan lại đen thành như vậy.

“Đây là việc không phải sự thật, lúc đó Tôn phu nhân đuối nước nên tôi đang cứu cô ta mà thôi. Có người muốn chỉnh cô ta nên cố ý thả những bức ảnh này ra ngoài.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu không thèm để bụng nói.

“Nhưng mà tôi không tin được!” Dương Quan Quan cười lạnh múa may nắm đấm với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Cô vội thì cứ đi trước đi, đợi chút nữa tôi gọi cô sau. Những việc này không cần phải để ý tới, không lâu nữa truyền thông bên Triều Tiên sẽ lập tức phải xin lỗi ngược lại thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK