Triệu Hồng Nê đi thẳng đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn và nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
Tề Đẳng Nhàn khẽ ngẩn người, sau đó lắc đầu và nói: “Thôi, ba ván hôm qua đã khiến tôi mệt lắm rồi, trí óc không đủ dùng.”
Vẻ mặt Triệu Hồng Nê âm u, cô ta nói: “Thắng rồi nên quất ngựa truy phong à? Thật là vô liêm sỉ!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Tôi chỉ đơn giản là may mắn thắng được cô nửa điểm thôi mà, không cần phải tính toán như thế đâu nhỉ? Kỳ thủ chuyên nghiệp mà không chịu được việc bị thua à?”
Triệu Hồng Nê hít sâu vào một hơi, sau đó nở nụ cười giả tạo và nói: “Anh tiếp cận tôi là vì muốn gặp được chị gái tôi là Triệu Hồng Tụ có đúng không, anh chơi ván cờ này với tôi, tôi sẽ cho anh gặp chị ấy!”
Triệu Hồng Tụ, “Thiên Phạt” và vũ khí tối thượng của Triệu gia.
Nghe nói thực lực còn cao hơn cả vị thần bảo vệ của Triệu gia là Triệu Biện Tử, Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn vô cùng tò mò về cô gái này.
Tiếp cận Triệu Hồng Nê cũng chính là vì “Thiên Phạt” Triệu Hồng Tụ!
Tề Đẳng Nhàn sẽ không ngu ngốc đến mức đánh một ván với Triệu Hồng Nê ngay tại đây, ba ván cờ ngày hôm qua đều là do tay súng hắn mời tới đánh giúp mà.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ kĩ năng đánh cờ của Ngọc Tiểu Long lại khủng khiếp đến như vậy, dưới tình thế bị dẫn trước một ván mà lại có thể thắng liền hai ván và đạt được chiến tích ba trận thắng hai.
“Tôi cũng rất muốn đánh cờ với cô, nhưng dù sao thì tôi cũng không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, trí tuệ tiêu hao nghiêm trọng lắm. Bao giờ rảnh thì chúng ta lại đấu sau đi!” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và nói.
Triệu Hồng Nê tối sầm mặt, giơ tay ra muốn nắm lấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại phất tay một cái, vẽ một vòng tròn và ngay lập tức rút về.
Triệu Hồng Nê tiến lên một bước và tung nắm đấm về phía mặt hắn, nhưng cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại nhẹ nhàng quét qua và trực tiếp gạt nắm đấm đi.
“Thái Cực quyền của anh quả nhiên đã được dày công tôi luyện.” Triệu Hồng Nê nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ban nãy cô ta ra tay là vì muốn thăm dò xem Tề Đẳng Nhàn có thực sự biết về Thái Cực hay không, những động tác của hắn ban nãy đã đủ để chứng minh rồi.
Bây giờ cô ta rất chắc chắn rằng người đánh cờ với mình hôm qua chính là bản thân Tề Đẳng Nhàn.
Từ phong cách đánh cờ có thể nhìn người, từ cách đánh võ cũng có thể nhìn người, hai ván cờ mà cô ta thua ngày hôm qua, đối thủ đều đã đi theo con đường lấy nhu thắng cương, rõ ràng là người đó am hiểu rất sâu sắc về đạo lí hắc bạch ân dương của Thái Cực.
Lý thuyết Thái Cực mà Tề Đẳng Nhàn thể hiện ra ngày hôm nay khiến cho Triệu Hồng Nê vô cùng công nhận.
“Cô là ai thế, đừng có làm phiền chúng tôi luyện võ có được không hả?” Lúc này, Dương Quan Quan đi đến là lạnh lùng nói.
“Ế?” Triệu Hồng Nê quay đầu nhìn sang, trên mặt hiện nên một nét cười nhàn nhạt: “Cô nhóc nghịch ngợm này luyện được một chút võ thuật mà đã cảm thấy bản thân mình rất lợi hại rồi à?”
Ánh mắt của Dương Quan Quan lạnh đi, cô ấy nói: “Cô có muốn thử xem không?”
Tề Đẳng Nhàn ngăn lại ở giữa hai người, vẫy vẫy tay và nói: “Cô đừng có đánh nhau với cô ta, cô gái này luyện Ngạnh Thái Cực đó, cô không phải đối thủ của cô ta đâu.”
Lần trước Tề Đẳng Nhàn đã chứng kiến việc Triệu Hồng Nê dùng một chiêu “Tay vung tì bà” để ném một tên côn đồ ra ngoài như thế nào rồi, hắn rất rõ về trình độ võ thuật của cô ta, với trình độ hiện tại của Dương Quan Quan thì vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể chiến đấu với cô ta.
“Không đánh thì làm sao mà biết được!” Dương Quan Quan lại nói với giọng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Từ khi được rèn luyện ở nhà tù U Đô, tính cách của cô ấy đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, dũng khí cũng vô cùng dồi dào, cách nói chuyện cũng có lực hơn lúc bình thường rất nhiều.
Triệu Hồng Nê không thèm để ý đến Dương Quan Quan nữa mà lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Bao giờ anh mới lại chơi cờ với tôi?”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ uể oải: “Hôm khác đi, bao giờ rảnh lại hẹn nhau trên mạng tiếp.”
Triệu Hồng Nê nghe ra một tia manh mối, cô ta nói: “Tại sao lại không đánh cờ trực tiếp?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi bận lắm, làm ông chủ của một công ty lớn như thế liệu có thời gian rảnh mà ngồi xuống đánh cờ với cô hay sao?” . Truyện Trọng Sinh
Triệu Hồng Nê ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng khá hợp lí.
Triệu Hồng Nê cõng bàn cờ rời đi, bím tóc đuôi ngựa ở sau đầu vung qua vung lại rất có tiết tấu, chỉ nhìn bóng lưng của cô ta thôi mà đã làm cho người ta cảm thấy rất tươi mát và thoát tục rồi.