Dương lão gia tử cũng biết phân chia gia sản cho Dương Quan Quan chắc chắn sẽ khiến cho những người khác bất mãn, nhưng ông ta cũng không có nghĩ tới, đám con cháu dưới gối mình lại xem gia sản quan trọng đến như vậy, thậm chí một lần muốn lấy mạng Dương Quan Quan.
Dương lão gia tử nói: “Chỉ mong lần cố chấp này của ông không mang lại điều gì phiền toái cho cháu.”
“Làm gì có phiền toái đâu, hơn nữa đây là một tấm lòng chân thành của ông dành cho cháu, nói một lời thật lòng, cháu rất cảm động, không nghĩ tới, cũng không ngờ được ông sẽ kiên trì làm như vậy.” Dương Quan Quan nghiêm túc nói.
Advertisement
“Ôi…” Dương lão gia tử chậm rãi thở dài một hơi, cảm thấy muôn vàn suy nghĩ cắt không đứt, gỡ rối hơn.
Dương Quan Quan vỗ vỗ mu bàn tay ông ta, tỏ ý an ủi.
Dương lão gia tử nói: “Cháu đã tìm được mẹ rồi chứ?”
Advertisement
Dương Quan Quan lắc đầu, nói: “Vẫn chưa, sau khi bà ấy bỏ lại cháu, không nghe được bất cứ tin tức gì về bà ấy cả.”
Dương lão gia tử nói: “Lúc trước cũng trách ông, nếu như ông đứng ra nói nhiều hơn mấy câu, ủng hộ nhà cháu nhiều hơn một ít, có lẽ cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Ngẫm lại, trước đây ông đúng là đã làm sai rất nhiều chuyện!”
Dương Quan Quan chỉ mỉm cười, cũng không có ý trách cứ.
“Nhà họ Dương là tâm huyết của mấy thế hệ, ông cho cháu một phần gia sản này, áp lực cũng rất lớn.”
“Sau khi cháu thừa kế, nhất định phải quản lý cho tốt, không nên để nó lụn bại!”
“Anh chị em trong nhà, có thể đoàn kết thì đoàn kết đi, một nhà họ Dương to như vậy, ông không muốn nhìn nó cứ như vậy mà sụp đổ.”
Dương lão gia tử thở dài, nói một loạt mấy câu.
Sau khi Dương Quan Quan nghe xong những lời này, không khỏi ngẩn người, đúng là cô ta không biết đoàn kết với nhóm anh chị em nhà họ Dương đó như thế nào, một đám đều ước gì cô ta đi tìm chết sớm một chút.
“Ông nội, ông yên tâm đi, cháu sẽ không để cho nhà họ Dương sụp đổ.” Sau khi im lặng một lát, Dương Quan Quan nói như vậy.
Cô ta cảm thấy, có lẽ bản thân nên đi tranh đoạt một số đồ vật, ví dụ như, nắm nhà họ Dương thật chặt trong tay mình.
Nắm giữ đại quyền nhà họ Dương, những vai hề nhảy nhót kia liền không đáng để sợ hãi, cô ta nắm nhà họ Dương thật chặt chẽ ở trong tay, cũng liền không cần phải lo lắng sẽ sụp đổ.
Dương lão gia đã làm người thành tinh, hình như cũng nghe ra ý tứ trong những lời này của cô ta, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Sau một lát, ông ta lại vui mừng cười cười, nói: “Cháu đã trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành, hoàn toàn không giống như trước kia nữa.”
Ông ta đã gặp qua quá nhiều anh hùng hào kiệt, cũng gặp qua kẻ kiêu hùng hô to “mệnh tôi do tôi không do trời” thất bại nặng nề trong phong ba bão táp, càng gặp qua nhiều kẻ vô ơn đâm một dao sau lưng, ăn thịt người không nhả xương.
Ông ta hiện tại nghĩ, nếu Dương Quan Quan thực sự có năng lực khống chế nhà họ Dương, vậy cũng là một lựa chọn không tồi!
“Vị này chính là?” Dương lão gia tử duỗi tay chỉ về hướng Tề Đẳng Nhàn, lúc này mới hỏi lai lịch của hắn.
“Sư phụ của cháu.” Dương Quan Quan nghĩ nghĩ, nói ra một thân phận như vậy.
Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy khó chịu, nói là bạn trai không được sao?
Dương lão gia tử nhịn không được cười nói: “Vừa nhìn đã thấy khí vũ bất phàm, là một chàng trai rất có thân phận đây!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Lão gia tử quá khen, cháu chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, bất phàm chỗ nào đâu!”
Dương lão gia tử chỉ cười, cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này, lại cẩn thận hàn huyên cùng Dương Quan Quan.
Trò chuyện một lúc, trong phòng bệnh lại có người đến, là người nhà họ Dương.
Sau khi mọi người tiến vào phòng bệnh, chào hỏi cùng lão gia tử xong liền không nói một lời mà ngồi ở một bên, thỉnh thoảng dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua gò má Dương Quan Quan.
Không ít người nhà họ Dương tới phòng bệnh, nhưng mọi người gần như không trò chuyện, trong lúc nhất thời, không khí trong phòng bệnh xấu hổ đến có hơi đáng sợ.