Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Quan Quan không hổ là người đã đi du học ở nước ngoài mấy năm, cà phê do cô ta pha cực kỳ đậm vị.

Thấy cô ta cảnh giác đề phòng mình, Tề Đẳng Nhàn cũng sinh lòng cảnh giác, chắc thư ký bé nhỏ sẽ không nhổ nước bọt vào cốc cà phê của hắn đâu đấy chứ?

““Walden, bài luận Bất tuân dân sự”, ồ, tư tưởng của cô cũng hơi nguy hiểm đấy…” Tề Đẳng Nhàn hết việc để làm thì bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, hắn quơ lấy một quyển sách trên bàn, bật cười nói.

Dương Quan Quan chỉ gật đầu, khẽ cong môi, trông dễ thương đến lạ, không để tâm đến câu bắt chuyện của hắn.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”

Dương Quan Quan bèn đáp: “Đang nghĩ đến việc anh bảo tôi luyện công, liệu mục đích có xấu xa như lúc anh bảo tôi chơi cầu lông cùng anh hay không!”

“Khụ khụ khụ… Không phải, tôi đánh cầu lông không giỏi thật mà.” Tề Đẳng Nhàn giải thích.

Dương Quan Quan quăng cho hắn một ánh mắt đại ý là “Có quỷ mới tin anh”, sau đó cẩn thận kéo mép váy xuống, cặp đùi đẹp nghiêng sang phía khác.

Bầu không khí đang chìm vào ngượng ngập thì Tề Đẳng Nhàn nhận được cuộc gọi từ Hướng Đông Tinh.

Tề Đẳng Nhàn cảm tạ cô ta từ tận đáy lòng vì đã giúp mình phá bỏ bầu không khí xấu hổ trước mắt, hắn vội vàng cầm điện thoại lên nghe máy.

“Hướng tổng có gì muốn chỉ bảo đây?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tìm, nói chuyện với Hướng Đông Tinh thì dễ hơn nhiều.

Tâm trạng của Hướng Đông Tinh cũng đang rất tốt, cô ta nói: “Đường dây sản nghiệp của chúng ta đã đột phá toàn diện vòng vây phong tỏa của liên minh kinh tế Từ thị, hiện giờ đang bắt đầu phản công trên quy mô lớn. Ban nãy tôi vừa nhận được cuộc gọi của một số người, tất cả đều đang thăm dò, nói bóng nói gió mãi cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc tôi có năm mươi tỷ đô la Mỹ thật hay không.”

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hướng Đông Tinh nói: “Tôi cũng nhận được vài cuộc điện thoại dọa giết.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không cần để ý đến chúng, cứ yên tâm làm việc đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Nếu họ muốn động vào cô thì phải bước qua xác tôi trước đã!”

Cái chết của Vương Hổ là nhằm mục đích khiến chúng nhận thức được, đơn phương giải quyết một mình Hướng Đông Tinh là không đủ, Tề Đẳng Nhàn mới là boss lớn.

Nếu chúng thực sự giết chết Hướng Đông Tinh thì cũng không ai có thể chống đỡ được sự trả thù điên cuồng của Tề Đẳng Nhàn.

Ngay cả Vương Hổ trốn giữa doanh trại quân đội còn bị chém chết rồi chặt đầu mang đi, vậy thì trên thế giới này còn nơi nào là an toàn nữa chứ?

Tề Đẳng Nhàn trò chuyện cùng Hướng Đông Tinh một lúc rồi cúp máy.

“Khoảng thời gian gần đây là thời kỳ thị phi, cô cũng phải cẩn thận một chút.” Tề Đẳng Nhàn đặt điện thoại di động xuống rồi nói với Dương Quan Quan. “Có điều cô cũng rất đáng tin, từ chối nhiều sự cám dỗ đến vậy cơ mà.”

Dương Quan Quan ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng biết cơ à?”

Cô ta đảm nhận chức thư ký hội đồng quản trị của Tianlai Capital, cũng có thể gọi là quyền cao chức trọng, những đối thủ kia cũng có phái người đến tiếp xúc với cô ta để đưa ra rất nhiều điều kiện cùng lợi ích phong phú, có điều tất cả đều bị cô ta từ chối hết.

Cô ta luôn tin rằng bệ phóng mang tên Tianlai Capital này có thể giúp mình phát triển rất xa, cũng tin rằng chỉ cần mình cố gắng là có thể chống lại nhà họ Dương!

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Dù tôi không xuất hiện ở công ty nhưng mọi chuyện lớn nhỏ tôi đều biết hết, thậm chí tôi còn biết rất nhiều người đang bán đứng lợi ích của công ty.”

Dương Quan Quan hỏi: “Vậy sao anh không mau chóng tìm ra họ rồi khai trừ hết đi?”

“Khai trừ?”

“Thế thì hời cho chúng quá!”

“Những thông tin mà chúng bán đi đều là do tôi cố ý bảo người khác tiết lộ ra, tiện thể khiến Từ Ngạo Tuyết hiểu nhầm một số việc.”

“Đến khi trận chiến thương trường này kết thúc, tôi sẽ kiện chúng rồi cho chúng vào tù ngồi vài năm.”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, đối với kẻ phản bội thì không thể nhân từ nương tay, hơn nữa trước mắt hắn có thể lợi dụng chúng thêm một phen nữa.

Dương Quan Quan nhận thức được sâu sắc sự nham hiểm của cái tên “tư bản chó má” Tề Đẳng Nhàn này, chắc chắn hắn là kiểu sẽ róc sạch cả thịt lẫn xương của người ta…

Tề Đẳng Nhàn uống hết cốc cà phê, cười híp mắt: “Thư ký Dương, cô rót thêm cho tôi được không?”

Dương Quan Quan lườm hắn, bước tới nhận lấy cốc cà phê rồi rót đầy cho hắn thêm một lần nữa.

“Sau này cô đừng có nhát như thế nữa, phải kiên cường lên, gan dạ lên, đừng cứ giữ cái kiểu chỉ biết bắt nạt người nhà.” Tề Đẳng Nhàn nhận lấy cốc cà phê đầy, uống một ngụm rồi căn dặn.

“Tôi cũng muốn thế… Nhưng tôi chưa thể đuổi kịp họ, nên lúc nào tôi cũng lo lắng.” Dương Quan Quan không nhịn được mà thở dài.

“Sợ cái gì mà sợ, tôi là sếp của cô, tôi sẽ chống lưng cho cô!” Tề Đẳng Nhàn không vui nói.

Dương Quan Quan cảm kích hắn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh. Lúc nào tôi cũng bị người ta bắt nạt rồi gây thêm cho anh bao nhiêu phiền phức.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Thôi, tôi đã giúp cô nhiều lần rồi, cô cũng phải thật cố gắng. Tôi sẽ dạy võ cho cô, mong là có thể giúp cô to gan hơn một chút.”

Dương Quan Quan nghiêm túc gật đầu rồi hỏi hắn: “Tôi có cần chuẩn bị gì không? Tôi cần mặc trang phục thế nào?”

Nghe câu hỏi ngốc nghếch ấy, Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta bằng ánh mắt coi thường: “Dĩ nhiên là quần áo thể thao chứ còn gì nữa, lẽ nào cô muốn mặc tất da và mang giày cao gót để tập võ? Tôi thì không ngại đâu, bổ mắt lắm, chỉ sợ cô không chịu được.”

Mặt Dương Quan Quan đỏ ửng, cô ta cũng ý thức được rằng câu hỏi của mình có hơi ngốc.

Cô ta phát hiện ra một điều, khi ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì dường như cô ta bị trấn áp về mọi mặt, ngay cả trí thông minh cũng không được như lúc thường.

“Tôi nên báo đáp anh thế nào đây…” Dương Quan Quan thở dài ai oán, có cảm giác mình đã nợ Tề Đẳng Nhàn quá nhiều.

“Lấy ngực mà báo đáp đi! Tôi không ngại đâu.” Tề Đẳng Nhàn hào phóng vỗ vỗ ngực mình.

Dương Quan Quan lập tức nổi trận lôi đình, cô ta bực bội ưỡn thẳng lưng, giận dữ nói: “Ngày nào anh cũng già mồm trêu chọc tôi, anh có gan thì sờ thử xem nào!”

Tề Đẳng Nhàn nuốt nước bọt, run rẩy vươn tay.

Thấy hắn thực sự dám nói dám làm, Dương Quan Quan sợ đến mức choáng váng, cơ thể cô ta cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích được.

“Bộp.”

Tay của Tề Đẳng Nhàn chạm vào vị trí phồng lên trên chiếc áo sơ mi.

Sau đó hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

“A a a, tên yêu râu xanh háo sắc, anh cút đi cho tôi!” Dương Quan Quan bỗng nhiên đứng dậy cầm tay Tề Đẳng Nhàn đẩy ra, khiến hắn lảo đảo suýt ngã.

Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Quan Quan đã dùng chiêu “dời non lấp bể” để đẩy hắn ra ngoài cửa.

Sau năm hay sáu nhịp đẩy, Tề Đẳng Nhàn bị Dương Quan Quan đẩy ra khỏi nhà.

“Ê ê ê, cô đừng giận, chính cô bảo tôi sờ còn gì… Nếu cô thấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi!” Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói.

“Cút cút cút!” Dương Quan Quan mặt đỏ tới mang tai, đóng cửa sầm một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, đúng là phụ nữ, chính miệng cô ta bảo mình sờ mà lúc sờ thật thì lại giận, đúng là khiến người ta không hiểu nổi!

Hắn càng nghĩ càng thấy khổ sở, vẫn còn cách tận hai lớp quần áo mà, sao phải giận dữ thế?

Dương Quan Quan dựa vào cửa mà thở dốc, mặt đỏ như đít khỉ. Lời nói mà cô ta thốt lên trong lúc thẹn quá hóa giận lại bị coi là thật, hơn nữa đối phương còn háo sắc tới nỗi dám giơ tay ra sờ ngực cô ta…

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa dần, Dương Quan Quan lại thấy có đôi phần mất mát tiếc nuối.

Tề Đẳng Nhàn rất tốt, thực sự rất tốt, thậm chí cô ta có thể khẳng định rằng mình rất thích hắn, có điều lý trí nói cho cô ta biết, cô ta không thể để lộ thứ tình cảm ấy được. Cứ như lúc trước, giữ một khoảng cách nhất định là được rồi.

Tiếng bước chân dần biến mất, tâm trạng của Dương Quan Quan cũng thoáng bình tĩnh trở lại. Cô ta nhìn xuyên qua mắt mèo, xung quanh tối om om.

“Anh ta sẽ không tức giận đấy chứ?” Dương Quan Quan không nhịn được mà nghĩ.

Vì vậy cô ta mở cửa.

Sau đó cô ta hối hận ngay lập tức.

Bởi cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang giơ tay bịt kín mắt mèo, trên mặt là nụ cười bỉ ổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK