Hắn muốn dùng phương thức nghiêm khắc hơn để huấn luyện Dương Quan Quan, bồi dưỡng cô ta thành một bậc thầy của thế hệ.
Sau khi bài huấn luyện buổi sáng chấm dứt, Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đến cửa biệt thự chờ mình, hắn vào phòng lục lọi một lát, lấy ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho Dương Quan Quan.
"Đây là cái gì?" Dương Quan Quan ngạc nhiên.
"Trở về đọc kỹ rồi từ từ suy nghĩ, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi." Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, sau đó liền đóng cửa trở về.
Dương Quan Quan mở bìa ra xem, trên trang tiêu đề viết bốn chữ lớn —— Thực chiến thuật chân.
Tiếp theo là lời nói đầu:
Từ năm mười hai tuổi tôi đã bắt đầu tập võ, lấy Hình Ý để nhập môn, sau đó tập bát quái, Thái Cực, đến năm hai mươi hai tuổi, tổng cộng đã luyện võ được mười năm, từ nhỏ đến lớn tham gia hơn trăm trận thực chiến. Tôi muốn sử dụng cuốn sách này để ghi lại những trận đánh ấn tượng nhất trong số đó.
Hoàng Sung không biết từ đâu xuất hiện, ghé đầu qua nhìn, kinh ngạc thốt lên: "Mẹ kiếp... Sư phụ thiên vị quá rồi đó, sư muội, quyển sách này cũng sao chép ra cho tôi một bản đi?”
Dương Quan Quan cười như không cười khép quyển sách lại, liếc hắn anh ta một cái: "Còn dám gọi tôi là sư muội?”
Da đầu Hoàng Sung tê dại, liên tục ho khan: "Thì cô đã thành sư nương đâu?”
(*) Sư nương: Vợ của sư phụ
Dương Quan Quan nói: "Hắn không bảo cho anh xem, anh tự đến hỏi đi, nếu hắn gật đầu thì tôi đi sao chép cho anh một bản.”
Dương Quan Quan rất nhanh đã lái xe đến công ty, sau đó thay một bộ quần áo mới, ngồi trước bàn làm việc đọc quyển "Thực chiến thuật chân" này.
"Cái này cũng quá đặc sắc rồi..."
Sau khi Dương Quan Quan đọc mấy trang, chỉ cảm thấy mình đang đọc một quyển tiểu thuyết võ hiệp hiện đại.
Trong sách Tề Đẳng Nhàn tường thuật chi tiết về quyền pháp của đối thủ cùng với sự am hiểu về đấu pháp, sau đó viết ra lúc ấy hắn ứng chiêu như thế nào, đồng thời nghiêm túc giảng giải tâm lý, suy nghĩ cùng với sự biến hóa tiếp theo khi giao chiến.
Sau mấy bài thực chiến, còn có trình bày một vài cảm giác và quan điểm của hắn khi luyện quyền.
"Đây chính là bí tịch võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, mà chỉ có nhân vật chính mới có thể đạt được! Hy vọng một ngày nào đó, mình cũng có thể luyện võ được đến mức này.” Dương Quan Quan nhìn mà thở dài, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Đúng lúc này, mặt bàn vang lên mấy tiếng khiến cô ta giật nảy mình, vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Đẳng Nhàn.
"Giờ làm việc mà ngồi đây đọc sách giải trí, hàng năm trả lương cô cao như như vậy để cô làm việc thế này à?" Tề Đẳng Nhàn khó chịu hỏi.
“A, tôi cất ngay..." Dương Quan Quan vội vàng nói.
Sau đó, cô ta phát hiện, mình ngồi lâu như vậy nhưng mông không đặt trên ghế, mà đang đứng tấn, vậy mà không có chút cảm giác mệt mỏi naog.
Điều này làm cho cô ta không khỏi ngạc nhiên!
Sau đó, không khó tránh khỏi có chút đắc ý, đây chính là thiên phú bẩm sinh sao? Mới hai ngày đã nắm giữ được bí quyết của trung bình tấn!
Tề Đẳng Nhàn như nhìn ra tâm tư của cô ta, khinh thường nói: "Đứng tấn đơn giản như vậy mà mất tận hai ngày, thật sự là ngu ngốc tột cùng rồi, người bình thường chỉ cần có nửa ngày thôi!”
Dương Quan Quan sửng sốt, nhanh chóng mất tinh thần, hỏi: "Vậy lúc trước anh luyện đứng tấn mất bao lâu?"
“Tôi ấy à? Vài phút.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ đang nói dối.
Dương Quan Quan mím môi: "Vậy Hoàng Sung hiện tại còn chưa nắm giữ được bí quyết..."
"Vậy chỉ có thể nói cậu ta còn ngu ngốc hơn cô, tôi còn nói được gì khác sao?" Tề Đẳng Nhàn nhún vai.
Dương Quan Quan thở dài, xem ra đúng là cô ta hơi ngốc thật, loại chiêu đơn giản như đứng tấn mà mình tốn tận hai ngày mới có thể nắm giữ, mất mặt quá đi...
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ, cô nàng này thông minh thì đúng là thông minh thật, nhưng có đôi khi, đầu óc không đủ tỉnh táo, rất dễ lừa gạt.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đọc kỹ quyển sách này, nghiêm túc vào, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ giảng dạy, đến lúc đó cô tha hồ nếm mùi đau khổ, nhớ đừng khóc là được.”
Dương Quan Quan cắn răng nói: "Tôi sẽ cố gắng!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu.
Dương Quan Quan lại nói: "À đúng rồi, sáng nay tôi thấy Mông Mộng cũng chạy bộ... Lúc đó tôi lái xe đi ngang qua, khoảng bốn rưỡi sáng.”
Tề Đẳng Nhàn liền ngẩn người, xem ra, sự thay đổi của Kiều Thu Mộng đúng là đáng kinh ngạc, cô ta nói muốn cố gắng làm chuyện mình muốn làm, xem ra là sự thật.
Tề Đẳng Nhàn cho rằng, cách đơn giản nhất để một người thay đổi bản thân là bắt đầu từ việc thay đổi vóc dáng.
Bởi vì thay đổi trạng thái cơ thể là dễ nhất, chỉ cần mỗi ngày kiên trì tập thể dục sẽ rèn ra đức tính kiên trì, sau đó làm bất cứ điều gì cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
"Có phải anh kích thích cậu ấy không?" Dương Quan Quan lại nói.
“Tôi kích thích vẻ mặt cô thì có!” Tề Đẳng Nhàn tức giận đập vào gáy cô ta một cái.
Dương Quan Quan sợ tới mức giật mình, cô ta thoáng muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng tấn lâu như vậy, trong cơ bắp đều là axit lactic, còn đeo thêm đôi giày cao gót bảy phân nữa…
Cơ thể cũng tự nhiên mà ngã một cách vô cùng máu chó về phía trước.
Tề Đẳng Nhàn thấy cô thư ký nhỏ chủ động ôm ấp, chuyện tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, tên tư bản chó má này liền vươn tay ra ôm người vào lòng.
“Anh anh anh, anh làm gì vậy, trong công ty mà dám đùa giỡn lưu manh?” Sắc mặt Dương Quan Quan đỏ bừng đẩy người ra, vừa thở hổn hển vừa mắng.
"Rõ ràng là tôi làm việc thiện, vừa rồi thấy cô sắp ngã nên mới đưa tay đỡ một phen, sao cô không hiểu chuyện chút nào vậy?" Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.
Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, hắn đưa tay ra.
Dương Quan Quan sợ tới mức không dám động đậy, kết quả là hắn chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ta, giúp cô ta sửa lại mái tóc một chút.
"Không sờ ngực cô nên cô thất vọng?" Tề Đẳng Nhàn cười hỏi.
“Tôi bóp chết anh!” Dương Quan Quan vô cùng hung ác vươn hai tay ra, làm ra động tác muốn bóp chết người.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Cố gắng luyện tập thật tốt, tôi xem trọng cô lắm đấy, tuy hơi ngu ngốc nhưng vẫn có thể luyện ra gì đó, cố lên!”
Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngồi xuống, trong lòng lại hoảng loạn không thôi, luôn cảm thấy vừa nãy cô ta ở cùng Tề Đẳng Nhàn giống như tán tỉnh ấy.
“A, mình nên làm cái gì bây giờ!” Đối với Dương Quan Quan đoạn tình cảm ái muội này rất mông lung, đưa tay nâng cằm mình lên, bực bội thở dài.
Sau đó, cô ta hơi nâng mông rời khỏi ghế, dùng tư thế đứng tấn bắt đầu làm việc, đứng được một lát cảm thấy chân không chịu nổi, dứt khoát cởi giày cao gót ra đứng chân trần.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cảm thán Dương Quan Quan thật sự là một nhân tài dễ uốn, đã bẩm sinh có tài mà lại còn cố gắng như vậy, nhất định phải ra sức bồi dưỡng mới được.
Lần đầu tiên, hắn muốn bồi dưỡng Dương Quan Quan không chỉ vì ngực của cô ta to...
Gần trưa, Dương Quan Đóng tới gõ cửa.
"Tề tổng, có khách tới văn phòng, là Hoàng đại tiên sinh." Dương Quan Quan nói.
"Ồ? Vậy thì vào đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hoàng Văn Đào đi vào phòng làm việc, cười ha hả chào hỏi Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tổng, đã lâu không gặp!”
Tề Đẳng Nhàn mời Hoàng Văn Đào ngồi xuống sô pha, bảo Dương Quan Quan đi rót trà.
Dương Quan Quan tức không chịu được, cô ta thân là thư ký của hội đồng quản trị, không phải thư ký chạy vặt!
Cô ta đã sớm nói Tề Đẳng Nhàn tuyển một thư ký chuyên môn bưng trà rót nước về, nhưng nói gì hắn cũng không làm, điều này khiến cô ta tức muốn chết.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn trắng mắt rót trà cho hai vị lãnh đạo.