Ngay cả Tề Bất Ngữ cũng nhận được tin tức ngay lập tức.
Tuy nhiên, sau khi hiểu rõ tình hình, ông chỉ cảm thấy con trai mình làm việc rất tốt.
Nhưng hành vi của Tề Đẳng Nhàn cũng mang đến rắc rối lớn cho những người trong phe Phó Phong Vân. Dù sao anh là tân binh được Phó Phong Vân đặc biệt đề bạt, bây giờ bị chụp cho cái mũ phản quốc lên đầu, tất nhiên, Phó Phong Vân sẽ không cảm thấy dễ chịu.
“Tên này làm việc không dùng nào hay không biết sẽ mang đến rắc rối cực lớn cho chúng ta chứ?” Một vị đại lão nhịn không được tức giận vỗ bàn mắng.
"Cậu ta làm không sai, cậu ta có năng lực này, nên làm ra chuyện như vậy." Mặt Phó Phong Vân không lộ biểu tình nhận xét: "Việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm, các vị đừng lo lắng!"
"Lão Phó... chuyện này..." Đại lão do dự.
Phó Phong Vân lắc đầu và nói: "Nếu ngay cả nâng cao chính nghĩa củng phải phủ định trái với lương tâm. Như vậy thì ánh sáng cũng sẽ bị người ta xuyên tạc thành bóng tối."
Vị đại lão trầm ngâm một lát, nói: “Tuy nhiên, không thể phủ nhận chuyện cậu ta đã giết Tạ Cuồng Long và tấn công đội áp giải. Tội danh phản quốc này, hơn phân nửa là không thể rửa sạch được. Hơn nữa, người này hành sự to gan lớn mật, tuỳ ý làm bậy. Thậm chí còn tẩy não Ngọc Tiểu Long đi cùng tiêu diệt toàn tiểu đội điềm gở. Chuyện này phần lớn sẽ tính cả vào người cậu ta."
Phó Phong Vân khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi, ông ta hẳn sẽ có tâm trạng không tốt, nhưng ông ta vẫn quyết định đứng dậy dọn dẹp cục diện rối rắm này.
Tề Đẳng Nhàn được ông ta đặc biệt chiêu mộ, Sở Vô Đao từng là thuộc hạ của ông ta.
Đối với việc này, ông ta không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Ngọc Tiểu Long ở Ma Đô đương nhiên nắm được tin tức trực tiếp, khi biết Tề Đẳng Nhàn bị hai người Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long vây công, thậm chí còn giết chết một người, sau đó rời đi, trong lòng cô vô cùng chấn động.
Đồng dạng, sâu trong lòng cô cũng chấn động, nhất thời trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Bởi vì những gì Tề Đẳng Nhàn làm chính là việc cô muốn làm nhưng lại không thể làm được, cô cần phải cân nhắc tình hình đại cục.
"Yên tâm, công phu của anh ta đã đạt đến trình độ này, không ai có thể bắt được đâu." Ngọc Tiểu Long nhìn đám thuộc hạ đang lo lắng nói: "Hơn nữa, từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong đám cặn bã, đối với việc né tránh đuổi bắt chỉ sợ còn am hiểu hơn chúng ta.”
Việc Lục Chiến Long bị bắt vì nghi ngờ liên quan đến việc rửa tiền đã gây ra sóng gió lớn, Tề Đẳng Nhàn giết Tạ Cuồng Long để cướp xe tù còn làm Nghiêm Mộc Long bị thương nặng, càng gây ra cơn sóng thần!
Cũng may lúc Tề Đẳng Nhàn ở Trung Hải đã sớm sắp xếp, anh biết rất rõ, cho dù minh không phải vì Lục Chiến Long ra tay mà bị chụp cái mũ lớn như vậy thì cũng sẽ vẫn xảy ra chuyện y như vậy.
Hành vi của anh lần này được coi là phản quốc, cũng sẽ không mang lại quá nhiều nguy hiểm cho những người xung quanh.
Người thẩm vấn bị lời nói của Dương Quan Quan làm tức giận đến mức đầu nổi đầy gân xanh.
Tuy nhiên, Dương Quan Quan vẫn bị Bộ Chính trị tìm tới ngay lập tức, dù sao gần đây cô ấy và Tề Đẳng Nhàn có quan hệ thân thiết nhất.
Sau đó là đám người Lý Vân Uyển, Hướng Đông Tình... cũng lần lượt gặp phải một vài phiền phức.
Nhưng đây đều là những câu hỏi tương đối bình thường, chịu tội liên đới cũng không thể tính lên đầu bọn họ.
“Tề Đẳng Nhàn cướp xe tù cứu Lục Chiến Long, giết Tạ Cuồng Long, bị tuyên bố là kẻ phản quốc sao?” Dương Quan Quan sau khi nhận được tin tức, không khỏi ngây ngốc.
Một lúc sau, cô ấy nở nụ cười nói: “Các anh hỏi tôi anh ấy đang ở đâu, tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn nói, anh ấy đánh rất hay!”
Người thẩm vấn không khỏi đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét lên: "Cô Dương, xin cô cẩn thận lời nói!"
Dương Quan Quan nhàn nhạt nói: “Lục Chiến Long là người chính trực, lúc anh ấy bị vu oan, Tề Đẳng Nhàn bất bình thay anh ấy, đúng là hợp ý của tôi! Đáng tiếc là võ công của tôi không đủ cao. Nếu không tôi cũng sẽ tự mình ra tay.”