Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Yên tâm yên tâm, nếu như hai người các cô mà gặp phải chuyện bất trắc thì nhất định chúng tôi cũng sẽ chết chung với hai người các cô mà, bây giờ hai người các cô chính là những người đang cầm lựu đạn đấy.” Từ Ngạo Tuyết khẽ cười rồi nói.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với cô ta, hắn cảm thấy chính bản thân mình cũng có chút ngưỡng mộ sự can đảm của Từ Ngạo Tuyết ở hiện tại, nếu như là trước kia thì chắc chắn là cô ta không dám tỏ ra lưu manh như thế này đâu.

Tính cách của Từ Ngạo Tuyết bây giờ không phải là hoàn toàn đối lập với tính cách lúc trước của cô ta, nhưng chắc chắn là đã khác hẳn.

Advertisement

Tiếng còi xe cảnh sát đã bắt đầu truyền đến bên tai Tề Đẳng Nhàn, hắn biết sở cảnh sát thành phố Hương Sơn đã cử rất nhiều người đến đây rồi.

Thính lực của Từ Ngạo Tuyết không được tốt như Tề Đẳng Nhàn, đến khi những chiếc xe cảnh sát đến gần thì cô ta mới nghe rõ tiếng còi xe. Cô ta không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi thấp giọng hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì đây?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Làm cái gì là làm cái gì cơ chứ?”.

Nhất thời Từ Ngạo Tuyết cũng cảm thấy có chút tức giận, cô ta nói: “Anh đừng có mà ở đây giả ngây giả dại với tôi nữa, anh giỏi nhất là gây ra những tình huống chẳng ra làm sao cả rồi khoanh tay đứng nhìn còn gì, anh định xử lý như thế nào đây?”

“Anh nên biết là ở thành phố Hương Sơn thì Quý Khải cũng là một nhân vật có mặt mũi đấy, nếu như chúng ta đã sử dụng cách thức nguy hiểm như thế này để uy hiếp anh ta thì mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản đâu.”

“Anh hãy thử xem có thể liên lạc cho nhà họ Lôi để bọn họ hỗ trợ cho chúng ta một chút hay không?”

Tề Đẳng Nhàn chỉ nhún vai rồi nói với Từ Ngạo Tuyết: “Có phải cô đang đòi hỏi quá nhiều rồi hay không vậy? Cũng đâu cần phải làm đến mức đó chứ?”

Từ Ngạo Tuyết hơi nhíu mày, cô ta biết nếu như Tề Đẳng Nhàn đã dám gây ra chuyện lớn như vậy thì nhất định là hắn đã có biện pháp xử lý rồi, chỉ là cái tên này còn dám giở trò thừa nước đục thả câu trước mặt cô ta, đúng là đáng giận!

Thực ra mà nói thì Từ Ngạo Tuyết lại không cảm thấy quá giận dữ, chuyện này là do Tề Đẳng Nhàn gây ra còn gì, lựu đạn cũng là do hắn cung cấp, cho dù đám người của sở cảnh sát có muốn gây chuyện thì cũng không thể gây chuyện với cô ta được đâu.

Ngược lại Từ Ngạo Tuyết còn muốn thử xem xem, nếu như Tề Đẳng Nhàn không đi nhờ vả người của nhà họ Lôi thì rốt cuộc hắn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào!

Không bao lâu sau, một đám cảnh sát được trang bị đầy đủ súng thật đạn thật đã bước tới, người dẫn đầu của bọn họ chính là Hoắc Đa đang mặc bộ đồng phục cảnh sát màu trắng chứ không ai khác!

Hoắc Đa vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã có cảm giác như đầu mình đang phình lên vậy!

Ông ta thực sự không có một chút hảo cảm nào đối với Tề Đẳng Nhàn.

Lần trước Tề Đẳng Nhàn đã cùng với Hoàng Kỳ Bân đến đảo Kim Ngân để gây chuyện rồi sau đó chiếm hời thì thôi đi, vậy mà hắn lại còn lừa mất mấy trăm triệu từ chỗ ông chủ Quan, sau đó còn nhân tiện vu khống cho thiếu chủ Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng là hút thuốc phiện, khiến cho bọn họ phải bắt giam hắn ta một chuyến…

Lần này thì chuyện mà Tề Đẳng Nhàn gây ra lại còn lớn hơn nữa, hắn dám lấy một vật phẩm ở cấp bậc nguy hiểm như lựu đạn ra để uy hiếp thiếu gia của nhà họ Quý, thậm chí còn có cả tiểu thư Tạ Thiên Bảo của nhà họ Tạ tới từ đế đô, đúng là một tên gan hùm mật gấu mà…

Không không không, nếu như nói là một tên gan hùm mật gấu thì chẳng khác gì ông ta đang khen ngợi hắn cả phải gọi là một tên gan to bằng trời mới đúng!

Cũng vì thế nên ngay khi vừa mới nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt của Hoắc Đa đã chuyển thành màu đen như đít nồi.

Từ Ngạo Tuyết tinh mắt nhận ra sự biến hóa trên khuôn mặt của ông ta, cô ta không thể không giật mình, thầm nghĩ rằng chỉ sợ ấn tượng về Tề Đẳng Nhàn trong lòng vị cảnh sát trưởng Hoắc này thực sự không quá tốt! Mà cũng phải thôi, cái loại đàn ông như thế thì đến con chó nó nhìn thấy nó còn ghét chứ huống chi là Hoắc Đa!

“Cảnh sát trưởng Hoắc, cứu tôi với!” Sau khi nhìn thấy Hoắc Đa, Quý Khải gào lên thật to như thể vừa mới gặp được cứu tinh của cuộc đời mình.

Hoắc Đa nhìn thấy trong tay mỗi người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo đều cầm một quả lựu đạn thì có cảm giác như đầu mình đã phình to ra như một quả dưa hấu, sau đó ông ta vác cái mặt đen xì xì bước về phía trước.

Ông ta đứng ở ngay trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hỏi bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Lý tổng, chuyện gì đang xảy ra thế này? Có người tố cáo với tôi rằng cậu lấy vật phẩm ở mức độ nguy hiểm ra để uy hiếp và đe dọa hai người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo?!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai rồi nói: “Cảnh sát trưởng Hoắc cứ tự nhìn xung quanh đi là biết còn gì, có nhiều người cầm dao trong tay bao vây tôi như vậy, chỉ cần nửa phút là đủ để cho bọn họ chém chết tôi rồi, rốt cuộc là ai uy hiếp ai thì còn chưa biết được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK