Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với sự hăm dọa đến tính mạng, Triệu Mộng Long thực sự không dám ra lệnh cho đám bảo vệ của anh ta xông lên, anh ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là một kẻ mất trí có thể làm bất cứ điều gì.

Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng lo lắng, cảm thấy rằng vực thẳm đang ở ngay trước mắt, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, họ sẽ bị đập thành từng mảnh.

"Cậu ta còn muốn nói chuyện với Triệu Hắc Long tiên sinh sao? Tôi thấy não của cậu ta bị úng nước rồi. Cậu ta dày vò em trai của Triệu Hắc Long tiên sinh như vậy, lại còn muốn lấy lòng anh ta?"

"Triệu Mộng Long là em trai ruột của Triệu Hắc Long, bị cậu ta đánh đến thảm hại như vậy, tôi cá lát nữa Triệu Hắc Long đến, chắc chắn sẽ đem cậu ta ra phân thành từng mảnh"

"Đúng vậy… Hôi trưởng Triệu Hắc Long đúng như tên gọi của anh ta, anh ta nổi tiếng là tàn nhẫn, ai khiêu khích anh ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!"

Mọi người đều lắc đầu, cho rằng thả Triệu Mộng Long không phải là một quyết định đúng đắn của Tề Đẳng Nhàn.

Trước mắt hắn, đúng thật chỉ có một con đường, đó chính là bắt Triệu Mạnh Long làm con tin, dẫn người rời đi câu lạc bộ Thượng Động, sau đó lập tức bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt.

Bây giờ, hắn ngạo mạn thả Triệu Mộng Long ra, hơn nữa còn nói sẽ ngồi đợi Triệu Hắc Long đến nói chuyện với hắn?

Hắn nghĩ mình là cái gì?

Kiều Thu Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có thể đừng giả bộ, đừng kiêu ngạo như thế có được không? "

"Chuyện lần trước, ân tình Triệu Hắc Long nợ anh đã chấm dứt rồi!"

"Hơn nữa, lần này người anh động vào chính em trai của anh ta, lại còn đánh hắn đến thảm hại như vậy".

"Anh cảm thấy Triệu Hắc Long sẽ kiên nhẫn ngồi xuống và nói chuyện tốt với anh sao?"

"Tên khốn kiếp, anh hại chết chúng tôi rồi!"

Lý Vân Uyển ho khan một tiếng, nói: "Mộng Mộng, đừng nóng nảy như vậy, cứ để anh Tề xử lý đi! Hơn nữa, chuyện này không phải lỗi của anh ấy, em trách anh ấy làm gì?"

Kiều Thu Mộng tức giận đến mức muốn cười nhạo lại, nhưng thấy Dương Quan Quan gật đầu thay lời Lý Vân Uyển, cô ấy chỉ có thể nuốt giận.

Cô ấy không ngờ rằng hai người bạn thân nhất sẽ có quan điểm trái ngược với cô ấy vì Tề Đẳng Nhàn

Cảm giác bị phản bội, thậm chí bị cô lập tự phát sinh.

Dương Quan Quán cũng hết cách rồi, thay vì quỳ xuống van xin thà tin Tề Đẳng Nhàn dù sao đôi bên cũng chỉ vì cùng chung một chữ"Tử".

Triệu Hắc Long rất nhanh đã đến nơi, Dương Phỉ Phỉ đã trực tiếp ra hoan nghênh anh ta.

"Cô Dương". Sau khi Triệu Hắc Long nhìn thấy Dương Phỉ Phỉ, vẻ mặt vô cùng tôn kính

Ma Đô Dương gia, sức ép của bốn chữ này đến cả Triệu Hắc Long, kẻ thống trị khu vực Trung Hải, khi gặp cũng phải khách sáo

Dương Phi Phi gật đầu nói: "Hội trưởng Triệu, anh đến thật quá đúng lúc..."

Triệu Hắc Long hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Là như thế này, Ở đây, tôi gặp phải một kẻ thấp hèn, cho nên muốn dạy cho cậu ta một bài học, nhưng đến cuối cùng, cậu ta dã man một tên bắn chết ngựa của tôi!"

"Triệu Mộng Long tiên sinh ra tay giúp đỡ, ngược lại không ngờ bị đánh đến thảm hại, trực tiếp bị phế mất một cánh tay!"

"Hội trưởng Triệu, anh là người đứng đầu của thương hội Hắc Long, nhất định phải bảo vệ công lý!"

Dương Phỉ Phỉ nói với Triệu Hắc Long, giọng điệu của cô ta lạnh lùng mang theo sự thù hận.

Sau khi Triệu Hắc Long nghe thấy những lời này, anh ta cũng vô cùng tức giận, hét lên: "Có người dám xúc phạm cô Dương, một vị khách quý đến từ Ma Đô trên địa bàn của thương hội Hắc Long của chúng ta? ".

"Còn dám đánh em trai tôi bị thương nặng như vậy?"

"Chẳng lẽ không để thương hội Hắc Long chúng ta vào mắt sao?"

"không để Triệu Hắc Long tôi vào mắt sao?!"

Triệu Mộng Long lúc này đã lấy lại được chút sức lực, chống đỡ để ổn định cơ thể,: “Anh ơi… bọn họ không chỉ đánh em mà còn yêu cầu em phế bỏ cánh tay còn lại, đồng thời muốn em từ bỏ câu lạc bộ.

Triệu Hắc Long kinh ngạc một lúc, sau đó cười vì tức giận.

"Thật hiếm khi thấy Triệu Hắc Long tiên sinh tức giận như vậy …"

"Triệu Hắc Long nổi trận lôi đình rồi, chậc chậc chậc chậc, không biết tên này sẽ bị giết như thế nào đây?"

"Ai dám đắc tội hội trưởng Triệu Hắc Long, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp".

"Phải đấy, phải biết rằng, khi các lãnh đạo từ bên trên đến Trung Hải để kiểm tra công việc, các nhà lãnh đạo của Trung Hải cũng phải chào hỏi hội trưởng Triệu trước và yêu cầu anh ta kiểm soát cấp dưới của mình."

"Hội trưởng Triệu quen biết người của chính quyền lẫn người của xã hội ngầm, hôm nay tên kia khó có người chống đỡ!"

Mọi người hiếm khi thấy Triệu Hắc Long tức giận như vậy, lúc này không thể không cảm thấy ớn lạnh, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Triệu Hắc Long cười toe toét và nói: "Hay, hay lắm".

"Bắn chết con ngựa yêu quý của cô Dương- khách quý của thương hội Hắc Long chúng ta, lại còn dám em trai tôi bị thương?"

"Hôm nay, tôi sẽ để cậu nói này của mình ở đây!"

"Cho dù cậu ta có là Thiên Vương Lão Tử, cũng phải lột da cậu ta!"

Nghe thấy Triệu Hắc Long lời nói như sấm, Kiều Thu Mộng sắc mặt tái nhợt cô biết rất rõ, trong tình hình này một chút ân tình của Tề Đẳng Nhàn là không đủ!

Dương Quan Quan cũng sợ hãi run lên, toàn thân run rẩy — đây là sức ép kinh người của những nhân vật đứng đầu Trung Hải sao? Thật đáng sợ!

"Tề tổng, hay là anh gọi cho thần bí lão tổng đi….Nhờ ngài ấy giúp đỡ chúng ta, có lẽ chúng ta còn có cơ hội." Dương Quan Quan quay đầu lại kinh hãi nói.

Tuy nhiên, Lý Vân Uyển đã vẫy tay và ấn vào vai Dương Quan Quan để cô ta bình tĩnh lại.

"Đúng đấy, Tề tổng, chắc anh có thông tin liên lạc của lão đại thần bí nhỉ? Gọi ngài ấy tới đây nhất định sẽ có ích!" Kiều Thu Mộng mắt cũng sáng lên nói.

Tề Đẳng Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ, lười biếng dựa vào lan can không nhúc nhích.

Kiều Thu Mộng không thể không sửng sốt một lúc, sau đó nổi giận đùng đùng, đây là thái độ gì thế?.

“Anh, chính là cái tên khốn kiếp này, anh xem, cậu ta còn giả bộ như không có việc gì!” Triệu Mộng Long chỉ vào Tề Đẳng Nhàn phẫn nộ nói.

"Triệu tổng, hãy cẩn thận một chút,tôi không ngại nhìn thấy bất kỳ cảnh máu me nào đâu!" Dương Phi Phi che miệng cười, ánh mắt giễu cợt.

Triệu Mộng Long tiến lên một bước, tức giận mắng Tề Đẳng Nhàn: "Tên nhãi ranh kia, anh của tôi đã tới rồi,sao cậu lại không nói nữa

"Không phải vừa rồi cậu rất kiêu ngạo sao?"

"Không phải cậu muốn phế đi cánh tay còn lại của tôi sao?"

"Không phải cậu muốn tôi giao câu lạc bộ này cho cậu sao?"

"Sao bây giờ lại nhát gan thế?".

"Nói chuyện đi chứ, cậu gia câm cái con mẹ gì?!"

Triệu Mộng Long tính cách hiếu thắng, mỗi khi nói một câu đều tiến lên một bước, trông tràn đầy khí thế.

"Ha ha ha! Tôi nhát gan? Nhưng mà, đó là chuyện bình thường, không ai nhìn thấy hội trưởng Triệu Hắc Long mà không nhát gan cả".

"Đúng vậy, Triệu Hắc Long tiên sinh là ai chứ, ai dám ra vẻ ở trước mặt anh ta? Vốn dĩ không có bản lĩnh như vậy!"

"Chậc chậc chậc chậc, sự kiêu ngạo vừa nãy lập tức biến mất rồi".

Thấy Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc không lên tiếng, mọi người không nhịn được cười, chỉ trỏ hắn, cho rằng hắn nhát gan.

Dương Quan Quan sắc mặt tái nhợt, quả nhiên là đại boss Triệu Hắc Long tới, Tề Đẳng Nhàn không có khả năng đấu lại anh ta.

"Đm".

"Thằng khốn, nói chuyện với ông đây đi chứ, đừng có mà giả câm!"

Triệu Mộng Long tiến lên một bước, suýt thì chạm tay vào mũi của Tề Đẳng Nhàn.

Lúc này Triệu Hắc Long mới nhìn thấy rõ Triệu Mộng Long đang đối đầu với ai, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc đột nhiên ong ong.

"Bụp"

Tề Đẳng Nhàn nhướng mi, một cước đá bay ra ngoài.

Triệu Mộng Long bị đánh vào bụng, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cơ thể trượt về phía sau, cứ thế quỳ xa cách Tề Đẳng Nhàn hơn ba mét.

Anh ta há to miệng, điên cuồng nôn mửa, máu lẫn với phần da vàng, phun khắp mặt đất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK