Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đám cảnh sát vọt vào trong phòng bệnh, giơ súng lục lên nhắm thẳng vào cấp dưới của Giang Sơn Hải, dùng tiếng của xứ sở mặt trời không bao giờ lặn* thông dụng trên thế giới mà tức giận hét to lên.

Một màn bất thình lình này khiến Giang Khuynh Nguyệt ngây ngẩn cả người.

"Giang... Giang tiên sinh, nơi này có rất nhiều cảnh sát... Chúng ta... Chúng ta không thể ra tay được!” Cấp dưới hét lên như khóc tang.

Sau đó, điện thoại di động của cấp dưới đã rơi xuống đất, một đám cảnh sát chen chúc xông lên, khống chế hết tất cả thủ hạ của Giang Sơn Hải.

Giang Sơn Hải và Sở Tiên Dao không thể tin được vào mắt của mình...

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, là có thể giải cứu Lý Nguyệt Mai đang cách xa vạn dặm kia? Đùa đấy à!

Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ảnh hưởng của Gusinski ở trong nước Đức vẫn là vô cùng lớn, hiệu suất làm việc của chính phủ Đức, cũng nhanh đến kinh người.

"Bây giơ, hắn không có vốn liếng để uy hiếp cô nữa rồi." Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười cười với Giang Khuynh Nguyệt.

Nước mắt Giang Khuynh Nguyệt thoáng cái đã tuôn ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Tề Đẳng Nhàn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, không để cho cô ấy mềm nhũn ngã xuống đất, nói: "Yên tâm đi, mẹ của cô sẽ không có việc gì đâu, hơn nữa, tôi cam đoan rằng bà ấy có thể tiếp nhận những trị liệu tốt hơn so với bây giờ!”

Giang Khuynh Nguyệt vô cùng cảm động mà gật gật đầu, nói: "Cám ơn!”

Sở Tiên Dao cắn răng nói với Giang Sơn Hải: "Tôi đã sớm nói với ông rồi, xử lý bà ta sớm một chút đi, ông cứ nhất định phải nương tay!”

Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc, cách làm này của Giang Sơn Hải, ở trong mắt người phụ nữ này, vậy mà lại coi là đã nương tay rồi sao?

Vậy thì cái loại thủ đoạn độc ác của bà ta phải đến trình độ nào!

“Rất xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi..." Giang Sơn Hải bị mắng đến nỗi đầu cũng không khỏi rũ xuống, chua xót nói.

Tề Đẳng Nhàn cảm giác tam quan của mình lại vỡ vụn, trên thế giới này thật đúng là có loại người đàn ông kỳ lạ như này...

Giang Khuynh Nguyệt cảm giác được mấy năm đau khổ của mình rốt cục đã kết thúc khi mà mẹ của mình được các thám tử Đức bảo vệ.

Giang Sơn Hải đã không thể dùng chuyện này để uy hiếp, buộc cô đi làm những việc mà cô không muốn làm nữa.

Lâm Tòng Long lúc này đã đứng dậy từ trên sàn, cắn răng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cướp người phụ nữ của tao, còn ra tay đánh tao?!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Anh nhầm rồi phải không? Là do tôi nói không đủ rõ ràng, hay là do cái tát kia quá nhẹ, không đánh tỉnh được anh thế?”

Sở Tiên Dao lúc này mới mở miệng nói: "Lâm thiếu, cậu mời chiến tướng Tạ Cuồng Long tới chủ trì công đạo cho mình đi!”

Sau khi nói xong lời này, bà ta nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, nói: "Giang Khuynh Nguyệt, đừng tưởng rằng chúng ta không động vào mẹ củ cô được thì cô có thể bình an vô sự!"

“Dám làm trái ý của tôi, Giang gia đại tiểu thư như cô, cũng coi như là kết thúc rồi."

Giang Khuynh Nguyệt rõ ràng là có vài phần sợ hãi Sở Tiên Dao, lúc trước, chính là khi người phụ nữ này xuất hiện, mới thay đổi tất cả mọi thứ của gia đình này thành như bây giờ!

Sở Tiên Dao đến từ đế đô, từng là một người phụ nữ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mạng lưới nhân mạch rất rộng, có rất nhiều tài nguyên.

Sau đó có một ông lớn ở đế đô xảy ra việc rồi bị bắt, Sở Tiên Dao có liên quan đến ông ta nên đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới thoát ra khỏi đó được, sau đó, bà ta đã đi tới Thượng Hải, nhìn trúng Giang Sơn Hải có dã tâm bừng bừng kia.

“Sở Tiên Dao, tôi không sợ bà!” Giang Khuynh Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy hết dũng khí nói.

Lâm Tòng Long lấy điện thoại di động ra, lạnh lùng nói với Giang Khuynh Nguyệt: "Giang Khuynh Nguyệt, bây giờ cô bò tới đây giống như một con chó cho tôi, xin lỗi tôi, thề rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi nữa, thì tôi có thể tha cho cô!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười nói: "Yên tâm, Tạ Cuồng Long thấy mặt tôi thì cũng phải gọi tôi là đại ca, hắn không dám làm gì cô đâu.

Giang Khuynh Nguyệt sắc mặt trắng bệch mà gật gật đầu, thanh danh của Tạ Cuồng Long, đối với cô ta mà nói, là vô cùng đáng sợ.

"Phải gọi mày là đại ca? Ha ha ha, tao đang sợ sau khi hắn tới, thì dù mày quỳ xuống gọi hắn là tổ tông cũng không ai cứu được mày cả! "Lâm Tòng Long cười gằn rồi gọi điện thoại cho Tạ Cuồng Long.

Tạ Cuồng Long tới Thượng Hải, vốn là muốn chèn ép danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn, lúc này mà hắn và Tề Đẳng Nhàn nổi lên xung đột, rồi mời Tạ Cuồng Long tới, vừa lúc mà vừa ý, Tạ Cuồng Long cũng không cần tìm cớ thì mới có thể ra tay nữa!

Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi có vận cứt chó mà thôi, nhìn thấy nhân vật như Tạ Cuồng Long, mà không quỳ xuống gọi cha sao?

Giang Sơn Hải cảm thấy việc này cũng vừa đúng, Tề Đẳng Nhàn càng ngông cuồng, lát nữa sẽ chết càng thảm, rồi mình cũng sẽ tiện thu hồi lại hai tỷ đã bỏ ra kia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK