Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn khinh thường đầy mặt nhìn Choi Jeong Ho nằm trên mặt đất.

Một người đàn ông lại dùng thủ đoạn như vậy tới uy hiếp một người phụ nữ, hắn đúng thật là có chút khinh thường.

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn hay để ý mấy tiểu tiết nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ làm ra mấy loại chuyện như vậy.

Huống hồ gì Choi Jeong Ho còn là em chồng của Tôn Dĩnh Thục, hai người còn có một tầng quan hệ thân thuộc hơn.

Advertisement

Choi Jeong Ho nhịn hơn nửa ngày mới cắn răng nặn ra được một câu: “Tôn Dĩnh Thục con tiện nhân nhà mày quả thực đủ ngoan độc, dám liên hợp với gian phu ở Hoa quốc muốn mưu hại tao!”

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Là do anh đứng đó nói hươu nói vượn chọc phải người ta, chuyện do tự anh gây nên thì có quan hệ gì với tôi chứ?!”

Choi Jeong Ho cười lạnh nói: “Chờ sau khi tao quay về Triều Tiên rồi sẽ báo cáo tất cả những chuyện mày làm với tao lên ban quản trị, tao muốn chống mắt lên nhìn thử xem có ai dám đứng về phía mày bên này hay không.”

Advertisement

Tôn Dĩnh Thục có một loại xúc động muốn lôi Choi Jeong Ho ra bằm thây vạn đoạn nhưng lý trí lại nói cho cô ta biết rằng không thể làm như vậy được.

Bởi vì hiện tại ở trong ban quản trị có rất nhiều người không vừa mắt cô ta, mà người muốn kéo cô xuống ngựa lại quá nhiều, chính mình không thể đi sai bước nào được.

Đừng nhìn hiện tại Tôn Dĩnh Thục có vẻ rất vẻ vang, cầm quyền tập đoàn tài chính Thượng Tinh nhưng trên thực tế cũng như đang đi trên lớp băng mỏng vậy, cần phải thận trọng bước từng bước.

Nếu không, chỉ dựa vào một tên hèn nhát Park Sung Sin khiến tập đoàn tổn thất lớn như vậy sao có thể khiến cô tự mình ngự giá thân chinh chạy tới Trung Hải bình định phong ba, thậm chí là bỏ qua mặt mũi ngồi nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn chứ?

Tôn Dĩnh Thục không thể nói là một người phụ nữ có lòng dạ thanh cao như Ngọc Tiểu Long được nhưng nhất định là một người có lòng riêng của mình.

“Quay về Triều Tiên? Anh chụp ảnh tôi lung tung như vậy mà còn muốn quay về Triều Tiên?!” Tề Đẳng Nhàn khiếp sợ nhìn Choi Jeong Ho, tựa như đang nhìn một tên rất ngu ngốc.

Tôn Dĩnh Thục ngẩn người, thầm nghĩ Tề Đẳng Nhàn sẽ không thật sự muốn giết người đó chứ?

Cô nghĩ lại rồi lại cảm thấy giết chết cũng tốt, giết chết là xong hết mọi chuyện, hơn nữa bản thân mình cũng không cần phải lo lắng đề phòng mà chỉ cần ngồi chơi xơi nước đánh Thái Cực quyền né tránh mâu thuẫn là được.

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã cứu mạng của cô ta nhưng cô ta chính là một thương nhân, chung quy lại vẫn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, mà dựa theo một số khía cạnh nào đó thì cô ta vẫn rất lạnh lùng, dù sao quan hệ của hai người vẫn chưa đến mức sinh tử không rời như giữa Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh.

Đánh người và giết người là hai chuyện khác nhau, đánh người chỉ có thể gây ra mâu thuẫn nhưng giết người thì lại chính là mâu thuẫn gay gắt.

Choi Jeong Ho bò nửa người trên dậy, lau lau máu ở khoé miệng của mình rồi cười dữ tợn nói: “Làm sao, mày ghê gớm lắm hả? Dám giết tao không đấy!”

“Tao chính là người của Thôi gia của tập đoàn tài chính Thượng Tinh, tao mà chết ở Hoa quốc của chúng mày thì chỉ sợ mang cả nhà mày ra đền mạng cũng không đủ!”

“Những gì vừa rồi mày đánh tao, một bút này chúng ta một hồi tính sổ sau!”

Đột nhiên Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười nhìn Choi Jeong Ho nói: “Anh nói đúng, tôi rất trâu bò đấy!”

Nói xong lời này hắn nhấc một chân lên đạp thẳng xuống giữa ngực và bụng của Choi Jeong Ho, đạp tới nỗi Choi Jeong Ho lăn tới bên chân tường, tưởng bản thân sắp chết ngất tới nơi.

Lần này Tôn Dĩnh Thục không tiếp tục đứng ra khuyên nữa mà ngược lại hy vọng một đạp này của Tề Đẳng Nhàn có thể nặng hơn một chút.

“Tôn Dĩnh Thục!!!”

Choi Jeong Ho rống lên một tiếng thê lương.

“Nếu mày còn tiếp tục dung túng cho gian phu của mày như vậy thì tao nhất định sẽ khiến mày vạn kiếp bất phục!”

Tôn Dĩnh Thục lại đổ thêm dầu vào lửa nói: “Choi Jeong Ho, nếu anh còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ bị hắn giết chết thì tôi cũng không quản được đâu. Ở đây là Hoa quốc, việc tôi làm được không nhiều lắm đâu!”

Lời này nói ra giống như là khuyên giải nhưng thực tế chính là đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng lại đổ thêm dầu vào lửa.

Tề Đẳng Nhàn là một người đã đối phó với người xấu đủ loại hơn mười năm sao có thể không nghe hiểu mấy lời này cho được?

Hắn liếc mắt nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, khóe miệng mang theo một tia ý cười trào phúng, tâm cơ của người phụ nữ này cũng sâu thật đấy, dám chơi chiêu này với cả mình!

Những lời lúc trước cô ta nói muốn làm bạn bè với mình các thứ đúng là một chữ cũng không thể tin được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK