Nhìn tình trạng hiện tại của Kiều Thu Mộng đoán chừng là cô ấy đã hoàn toàn quên sạch chuyện hai người ly hôn, ngay cả những chuyện không vui trong khoảng thời gian này cô ấy cũng quên hết.
Lúc này trong ý thức của cô thì Tề Đẳng Nhàn chính là chồng của mình và quan hệ tình cảm của hai vợ chồng bọn họ cực kỳ tốt.
“Cũng không biết đến khi cô ấy khỏe lại, khôi phục ký ức rồi nhớ lại chuyện này thì có tức chết hay không.” Tề Đẳng Nhàn trong lòng có chút buồn cười lại cũng có chút bất đắc dĩ.
Bàng Tú Vân chờ Kiều Thu Mộng ngủ rồi lúc này mới quay qua cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Đẳng Nhàn, cháu nhìn Thu Mộng bây giờ nó thật sự nhớ mong cháu, nếu không thì hai người tái hôn đi?”
Tề Đẳng Nhàn nghe bà nói vậy không khỏi sửng sốt, lắc đầu nói: “Bây giờ cô ấy là người bệnh bị ảnh hưởng đến trí nhớ.”
“Nếu bây giờ cháu tái hôn với cô ấy thì chờ đến khi khôi phục lại trí nhớ sợ rằng cô ấy không có cách nào tiếp nhận được sự việc này.”
“Chờ cô ấy khỏe lại rồi hãy bàn chuyện này sau đi."
Bàng Tú Vân sao có thể không nghe ra là Tề Đẳng Nhàn đang từ chối bà chứ, nhưng cũng không thể nói thẳng ra mặt được nên chỉ có thể cười rồi gật đầu nói: “Được được, cháu nói cũng có lý.”
Hiện tại bà hận không thể quay ngược trở lại quá khứ tự vả cho mình hai cái tát, lúc đó bà dồn ép con rể như vậy, sao chính mình lại không phát hiện ra sớm hơn? Bà còn ở một bên châm chọc khiêu khích một hai bắt Kiều Thu Mộng phải ly hôn với hắn càng nhanh càng tốt!
Chờ đến lúc hai người ly hôn rồi Bàng Tú Vân mới ý thức được bản thân mình đã sai lầm và vô lý như thế nào.
Không lâu sau thì Kiều Quốc Đào mở cửa phòng ra, hoảng hốt nói: “Đẳng Nhàn, cái người kia... Long Tông Toàn tới rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cháu đang chờ ông ta!”
Nói xong, Tề Đẳng Nhàn đi thẳng ra khỏi phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó hắn nhìn sang phía hành lang bên kia có một người đàn ông trung niên đang hùng hổ đi tới, người này đúng là Long Tông Toàn!
Văn Phong vẫn đang ngồi co quắp dựa vào vách tường hành lang bên cạnh, nhìn thấy Long Tông Toàn đến thì vẻ mặt vô cùng kích động nói: “Long tổng, ngài cuối cùng cũng đến rồi!”
“Long tổng, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi, bọn họ đánh tôi thành ra như vậy, không chừa một chút thể diện nào cho ngài.”
“Ngài xem mặt của tôi này, đây đều chứng cứ phạm tội hành hung của bọn họ!”
Long Tông Toàn nhìn Văn Phong bị đánh thành dáng vẻ này cũng không khỏi sửng sốt.
Ông ta cho rằng Văn Phong cùng lắm thì cũng chỉ bị đá hai chân dạy dỗ một chút mà thôi, ai có thể nghĩ đến hắn ta sẽ bị đánh cho thành cái bộ dạng như quỷ, máu me đầy mặt vậy chứ.
Thế là ngọn lửa giận dữ của Long Tông Toàn bắt đầu xông thẳng lên não, thân thể tức giận mức đến phát run.
“Xem ra lời nói trước kia của Long Tông Toàn tôi, các người vẫn cố ý không hiểu có đúng hay không? Ngang nhiên dám coi thường không ghi nhớ lời tôi nói sao?”
“Tại sao Kiều Thu Mộng tỉnh lại lại không đưa người qua cho tôi? Ta phái thư ký đến mà các người còn dám đánh hắn?”
“Kiều gia đây là muốn cả nhà phải chết sạch có phải không!”
Sắc mặt Long Tông Toàn dữ tợn nhìn về phía Kiều Quốc Đào mà lớn tiếng chất vấn.
Kiều Quốc Đào bị giọng điệu này của Long Tông Toàn làm cho sợ tới tái nhợt cả mặt, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng nói: “Long Tông Toàn, ông đánh con gái của tôi thành bộ dạng gì mà ông còn có mặt mũi ở đây nói những lời này với tôi?”
Tề Đẳng Nhàn bước đến trước mặt Long Tông Toàn.
Long Tông Toàn nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Cậu là ai, khóa quần còn chưa kéo ở đây diễn cái trò xiếc gì vậy?”
Văn Phong run rẩy mà nói: “Long tổng, chính hắn ta đánh tôi, hắn cũng không coi ngài ra gì... Chúng ta nhất định phải trừng phạt hắn!”
Long Tông Toàn nghe được lời Văn Phong nói thì không khỏi kinh ngạc mà a lên một tiếng, sau đó đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau lại nhíu mày.
“Người mới vừa rồi đe dọa ta trong điện thoại chính là cậu đúng không? Hiện tại ngay cả một câu cũng không dám nói? Sợ rồi à?” Long Tông Toàn nói xong nhìn tới nhìn lui cũng nhìn không nhìn ra được Tề Đẳng Nhàn có chỗ nào đặc biệt.
Ăn mặc cũng bình thường, khí chất cũng bình thường, căn bản là nhìn không giống những ông lớn có địa vị cao trong giới lâu năm, ông ta nhìn mãi cũng không ra người này có cái gì mà dám giở giọng nói chuyện với ông ta như thế.
Tề Đẳng Nhàn một tay đút túi quần, một tay khác nhẹ nhàng búng ngón tay nói: “Long Tông Toàn đúng không?”
“Bây giờ tôi cho ông hai con đường.”
“Con đường thứ nhất chính là ông tự phế đi hai chân của mình sau đó bồi thường phí tổn thất một trăm triệu cho Thu Mộng.”
“Con đường thứ hai, tốt nhất là ônh nên gọi điện thoại kêu hết tất cả cứu viện có thể đến tới đây đi, đương nhiên nếu bọn họ không đạp chết được tôi thì hôm nay tôi sẽ tăng thêm một cái xác cho nhà xác bệnh viện, cái xác đó chính là ông.”
Thời điểm Tề Đẳng Nhàn nói lời này giọng điệu bình tĩnh không hề dao động, dường như là hắn đang nhắc đến một sự việc hết sức bình thường.
Sự bình tĩnh này của hắn ngược lại càng làm Long Tông Toàn càng thêm bốc lửa, cả khuôn mặt lấp đầy vẻ u ám.
Long Tông Toàn không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể dám đứng ở trước mặt ông ta mà nói ra những lời lẽ ngạo mạn xấc xược như vậy.
“Một trăm triệu? Ha ha ha, cái đồ sắt vụn bỏ đi như Kiều Thu Mộng cũng xứng để tôi phải bồi thường một trăm triệu?”
“Đừng nói là tôi đánh cô ta một trận, cho dù tôi có giết cô ta thì các người cũng đừng nghĩ sẽ lấy được một cắc tiền phí tổn thất của tôi.”
“Dám tìm Long Tông Toàn tôi đòi bồi thường? Thật đúng là chán sống mà!”
“Lần trước người như cậu nói chuyện kiểu đó với tôi giờ cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi!”
Long Tông Toàn cười lớn, ông ta không hề để Tề Đẳng Nhàn vào mắt.
“Còn muốn tôi điện thoại gọi người đến trợ giúp? Sợ rằng tôi đi ra ngoài điện một cuộc điện thoại thì có thể chà đạp cậu thành một đống bùn nhão!”
“Còn muốn đẩy tôi vào nhà xác bệnh viện ư? Vậy cậu làm thử đi, để tôi xem cậu có cái lá gan này không, có cái bản lĩnh này hay không!”
Long Tông Toàn lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Hôm nay chỉ cần cậu thử đụng đến một đầu ngón tay của tôi thôi, tôi cũng xem cậu lấy dũng khí ở đâu mà dám nói ra những lời ngu xuẩn như vậy."
Sau khi nói xong thì phía sau Long Tông Toàn xuất hiện một vệ sĩ đang đứng ở đó. Người này thoạt nhìn cao hơn 1 mét 8, có thể lực cường tráng và cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt còn có một vết sẹo do bị dao rạch.
Nhìn thoáng qua, người này mang lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng hung hãn, tuyệt nhiên không dễ chọc!
Hơn nữa trên người hắn ta còn có một loại sát khí đáng sợ, có thể dễ dàng nhận thấy đó là một con quái vật hung ác đã lăn lộn bò ra từ trong núi xác và biển máu chứ không phải là gối thêu hoa.
“Được." Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười..
Hắn đối diện với Long Tông Toàn rồi bỗng nhiên kéo ông ta qua đây, vệ sĩ ở phía sau đã có sự chuẩn bị từ sớm, thấy vậy hắn ta bước nhanh một bước tiến lên chắn trước mặt của Long Tông Toàn.
Long Tông Toàn hoàn toàn bất động, ông ta rất tín nhiệm vệ sĩ của mình bởi vì vô số những lần ông ta gặp nguy hiểm, toàn là người vệ sĩ này cứu.
Tên vệ sĩ này xuất thân từ một lực lượng bộ đội đặc chủng hung ác vô cùng có tiếng đã từng chém giết và tắm mình trong máu với quân đội biên giới của Ấn Độ.
Thân kinh bách chiến* chính là dùng để miêu tả tên vệ sĩ này!
*Người trải qua trăm trận chiến
Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp động thủ thì tên vệ sĩ kia đã rút ra trong tay áo một thanh dao găm Mitsubishi nhắm thẳng tim hắn mà đâm tới.
Một lần ra tay chính là một nhát chí mạng căn bản không tồn tại suy nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình.
“Hừ!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng khịt mũi một tiếng rồi nhẹ nhàng di chuyển bước chân, tránh được ba nhát dao có ý định đâm thẳng lồng ngực hắn.