Người này có phải là đầu óc bị hỏng không vậy? Còn coi mình là đại thiếu gia Tề gia sao? Còn coi mình là hôn phu của Ngọc Tiểu Long sao?
Vẻ mặt Kiều Thu Mộng hoảng sợ, đây chính là Khang Học Quyền, người của Khang gia ở Đế Đô, đắc tội anh ta còn đáng sợ hơn nhiều so với việc đắc tội thương hội Hắc Long!
Mười cái thương hội Hắc Long bị trói chung một chỗ cũng chưa chắc có thể so sánh với Khang gia ở Đế Đô!
“Tôi không uống thì cậu có thể làm gì? Cậu dám động vào tôi sao?”
“Ha ha ha, Khang Học Quyền tôi, chính là Tam thiếu gia Khang gia!”
“Trước kia cậu cũng là người Đế Đô, hẳn là rất rõ ràng hai chữ Khang gia đại biểu cho thứ gì chứ?”
Khang Học Quyền căn bản không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, cũng không tin tên này dám động anh ta, nói chuyện tàn nhẫn một chút, ai cũng làm được, nhưng trả giá cho hành động đó lại là một chuyện khác.
Trong lúc nói chuyện, Khang Học Quyền đứng dậy, vươn tay phải ra, muốn đi vỗ vào má Tề Đẳng Nhàn, một bên còn nói “Con rùa con, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu cậu không làm theo lời tôi vừa nói, vậy tôi chỉ có thể ra tay...”
Tay anh ta còn chưa vỗ tới mặt Tề Đẳng Nhàn thì đã bị Tề Đẳng Nhàn đột nhiên bắt lấy, ấn lên mặt bàn.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn cầm lấy một cái nĩa thép, nĩa thép xoay hai vòng trên ngón tay linh hoạt của hắn.
Sau đó, nĩa thép đột nhiên đâm vào mu bàn tay của Khang Học Quyền!
Phốc!
Một tiếng trầm đục vang lên, nĩa thép đâm xuyên qua mu bàn tay của Khang Học Quyền, thậm chí còn xuyên qua mặt bàn gỗ rắn chắc, trực tiếp đóng đinh toàn bộ lòng bàn tay của anh ta lên trên đó.
“A!!!” Khang Học Quyền kêu thảm thiết một tiếng, anh ta khom người ôm lấy bàn tay mình, vẻ mặt thống khổ không chịu nổi.
Đầu Kiều Thu Mộng nổ ầm một tiếng, cô ta ngây người tại chỗ, Tề Đẳng Nhàn... thế mà lại ra tay với Khang Học Quyền?
Hơn nữa, hắn còn làm quá đáng như vậy, dùng nĩa thép đâm thủng lòng bàn tay Khang Học Quyền!
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, “Ly nước ngày hôm nay, cậu uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống. Nếu không, chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy đâu!”
“Tên điên, họ Tề con mẹ nó cậu chính là một tên điên, lại dám đả thương Khang thiếu!” Trương Thiệu Kiệt nhịn không được gào thét, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Những người hầu của Khang Học Quyền đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, từ trước đến nay bọn họ chỉ thấy Khang Học Quyền khi dễ người khác, cũng không thấy có người dám đối với Khang Học Quyền như vậy!
Kiều Thu Mộng thiếu chút nữa rơi nước mắt, vội vàng nói “Khang thiếu, ngài không sao chứ?”
“Tôi, tôi... anh ta... Anh ta không phải cố ý, chẳng qua chỉ là nhất thời có hơi xúc động, ngài ngàn vạn lần không cần...”
“Ah... Tôi thay anh ta xin lỗi ngài, vết thương của ngài tôi sẽ chi tiền chữa trị, sẽ bồi thường...”
Kiều Thu Mộng đã sợ tới mức nói năng lộn xộn, hiện tại đầu óc vẫn còn loạn.
Khang Học Quyền lại vẻ mặt dữ tợn, nói, “Cô là cái thá gì, xin lỗi tôi, cô xứng sao?”
Sau khi nói lời này xong, anh ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, cắn răng nói, “Họ Tề, cậu dám động đến tôi, trong vòng hai mươi tư giờ, tôi sẽ để cho cả Kiều gia chôn cùng cậu!”
Nhưng khi anh ta đang nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn nặng nề đặt ly nước kia ở trước mặt anh ta,
“Đùng!”
Một tiếng trầm đục vang lên, nước trong ly gợn sóng.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, nói “Cậu có uống không?”
“Con mẹ nó cậu muốn chết, còn dám uy hiếp Khang thiếu, tôi giết chết cậu trước!” Một tên công tử bột cầm một chiếc ghế, ném về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không quay đầu lại, một cú đá về phía sau, rầm một tiếng, tên công tử bột và cái ghế đều bị đá văng ra ngoài, đâm vào tường, sống chết không rõ.
“Mọi người không nên chọc cậu ta, tên này là một tên điên, bây giờ lọ đã vở, chúng ta là đồ sứ, không cần động vào lọ sành!”
“Đúng vậy... Hắn đắc tội Khang thiếu thê thảm như vậy, Khang thiếu đã nói muốn hắn và Kiều gia chết trong vòng hai mươi tư giờ, bây giờ chúng ta không cần phải nhảy ra khiêu khích hắn.”
“Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy thứ không biết sống chết như vậy, một giám ngục không quyền không thế mà thôi, cũng dám thô lỗ với Khang thiếu!”
Tề Đẳng Nhàn thấy Khang Học Quyền không nói lời nào, cười lạnh một tiếng, bóp cằm Khang Học Quyền, buộc anh ta ngẩng đầu lên rồi cầm ly nước rót vào miệng anh ta!
Sắc mặt mọi người đều chết lặng, này này này... con mẹ nó đây chính là Tam thiếu gia Khang gia, gia tộc lớn ở Đế Đô nha!
- Phanh!
Sau khi cho anh ta uống ly nước đó xong, Tề Đẳng Nhàn lại ấn mạnh đầu Khang Học Quyền vào mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Kiều Thu Mộng đặt mông ngã xuống ghế, sắc mặt cô ta tái nhợt, run lẩy bẩy...
Lần này xong rồi, Khang Học Quyền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề Đẳng Nhàn và Kiều gia!
Cả người Trương Thiệu Kiệt cũng run rẩy, sự tình náo loạn lớn như vậy, nếu Khang gia truy cứu đến cùng, chỉ sợ anh ta cũng phải bị liên lụy vào...
Đám công tử nhà giàu xung quanh, không ai không run rẩy, tất cả đều run rẩy.
“Khang thiếu lần sau phải nhớ kỹ, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!” Tề Đẳng cười tủm tỉm rút cái nĩa thép từ lòng bàn tay anh ta ra.
Cái nĩa thép kia đâm xuyên qua bàn tay của Khang Học Quyền, bị hắn rút một phát, đầu anh ta lập tức ong ong, đau đến nỗi Khang Học Quyền lại kêu một trận thảm thiết.
Sắc mặt Khang Học Quyền dữ tợn nhìn Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt giống như muốn giết người, hung hăng gật đầu, nói “Tốt, rất tốt!”