Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người đẹp đừng xấu hổ mà, nào nào nào, anh đây đưa em cùng đi high!” Tên trẻ tuổi tóc vàng cười to và nói, anh ta đưa tay ra muốn ôm lấy bả vai của Dương Quan Quan.

Trong mắt Dương Quan Quan lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, ngay khi bàn tay của anh ta đặt xuống, cô ấy cũng đột nhiên ra tay, tay trái bắt lấy cổ tay anh ta, tay phải theo đó túm lên phía trên, hai tay vặn lấy một cánh tay của anh ta rồi xoay người lại, giống như một con cá sấu lớn vừa tóm được con mồi! .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================

——Đà hình của Hình Ý Quyền, cá sấu cắt đuôi!

Dương Quan Quan đang ôm sát ý trong lòng nên khi động thủ tất nhiên sẽ không chút lưu tình, cô ấy trực tiếp đánh ra sát chiêu “Cá sấu cắt đuôi” của Hình Ý Quyền.

Tên tóc vàng này từ đã bị rượu, tình dục và ma túy vắt kiệt sức từ lâu rồi, làm gì còn chỗ nào để phản kháng chứ?

Anh ta chỉ cảm thấy cánh tay mình đau dữ dội, khi nhìn kỹ lại, toàn bộ cánh tay của anh ta đã bị vặn thành tư thế khác người.

Mãi cho đến lúc này, cảm giác đau đớn mới từ từ truyền đến, điều này làm cho anh ta gầm lên một tiếng và ngã phịch xuống đất, anh ta ôm cánh tay bị bẻ gãy của mình và liên tục lăn lộn.

Dương Quan Quan sải bước lao vào và bất ngờ đá một phát vào cái loa ồn ào!

Cái loa cỡ lớn nặng tới hai mươi ba mươi cân này bị cô ấy một phát đá bay, rầm một tiếng đụng vào vách tường và vỡ vụn ngay tại chỗ!

“Mẹ nó, ai đấy? Bị điên à!” Mãi cho đến lúc này, đám người ở trong phòng mới hoàn hồn lại, ai nấy đều nhìn cô ấy với ánh mắt giận dữ.

Dương Quan Quan nhìn đám nam nữ này, chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm, cô ấy sầm mặt nói: “Cút ra khỏi nhà của tôi mau!”

Một tên trẻ tuổi vừa mới khoác áo sơ mi lên đi đến xoa xoa mũi và nói: “Cô là ai chứ? Đây là nhà của tôi, từ lúc nào mà biến thành của cô thế? Nếu như cô muốn chơi thì chúng tôi chào đón cô gia nhập, nhưng nếu cô muốn phá đám thì cô phải suy nghĩ cho thật kĩ xem bản thân mình có đủ tư cách hay không đã!”

Dương Quan Quan đưa tay ra rồi đột ngột túm lấy cổ áo sơ mi của tên đàn ông này, sau đó nhấc tay lên và giáng cho anh ta một cái bạt tai!

Trong suốt mấy tháng nay, mỗi ngày cô đều tập tháo dây thun, cô ấy lót một chồng báo lên vách tường để vỗ, mấy ngày hôm nay, một chồng báo thật dày đều đã bị cô ấy vỗ đến nát bét.

Độ cứng và sức mạnh của bàn tay này của cô ấy còn mạnh hơn so với mãnh nam bình thường những mấy lần!

Cái bạt tai này của cô ấy trực tiếp khiến cho tên đàn ông mặc áo sơ mi hộc máu ngay tại chỗ, răng hàm cũng bay ra theo, anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó ngồi phịch xuống dưới đất và không thể động đậy được nữa.

“Nhà của anh á? Đây là nhà tôi, là nhà của cha tôi, Dương Trí!” Dương Quan Quan lạnh lùng nói.

Cha của Dương Quan Quan tên là Dương Trí, cái tên này mang theo sự kỳ vọng của Dương lão gia tử đối với ông ấy, hy vọng một ngày nào đó ông ấy có thể tìm thấy trí tuệ.

Thế nhưng, làm sao một cái tên có thể giải quyết được loại chuyện như bệnh ty thể này chứ? Khi đã hơn ba mươi tuổi, ông ấy vẫn chỉ có IQ của một đứa trẻ chín tuổi mà thôi.

“Dương Trí? Thì ra cô chính là đứa con gái đó của Dương tam ngốc!” Tên đàn ông mặc áo sơ mi nói với vẻ đau đớn.

Gân xanh trên trán Dương Quan Quan mạnh mẽ co giật, cha của cô, Dương Trí là đứa con thứ ba trong nhà, vậy nên ông ấy bị người ta gọi là “Dương tam ngốc”.

Câu nói mà cô ấy nghe được nhiều nhất khi còn nhỏ chính là—— Cô ấy là con gái của kẻ ngốc.

Lúc đó cô ấy cảm thấy rất tức giận vì chuyện này, thậm chí còn có chút căm hận chính người cha ruột của mình, thế nhưng cùng với sự chảy trôi của thời gian, cô ấy biết không có cách nào để thay đổi điều này cả, chuyện này không phải là lỗi của cha cô ấy.

Lúc này, đám nam nữ trong phòng vội vàng tách nhau ra và mặc quần áo vào.

“Con gái của Dương tam ngốc mà lại dám đánh Cậu Kim á? Đúng là không cần mạng nữa mà.” Một cô gái vừa mới mặc quần áo xong bỗng cười khẩy.

“Cô có biết Cậu Kim là ai không?”

“Ở Thượng Hải, một câu nói của anh ấy có thể khiến cho cô chết mà không có chỗ chôn đó!”

Dương Quan Quan quay đầu nhìn lại, cô gái đó chạm phải ánh mắt lạnh như băng của cô ấy thì sợ tới mức run rẩy một cái, những lời còn lại, cô ta có làm thế nào cũng không thể nói ra được nữa.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn bước vào và thản nhiên nói: “Tôi không cần biết các người là ai, thế nhưng đây là nhà của cô ấy, các người làm loạn ở trong nhà của người khác là các người sai rồi.”

“Bây giờ, các người hãy dọn dẹp sạch sẽ nơi này rồi cuốn gói cút xéo đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK