Cái này gọi là “Không nhìn không hỏi, nhưng vẫn biết nguy hiểm mà né”.
Thắt lưng hắn xoay một góc, tựa như một quả cầu, vô cùng linh hoạt.
[Quyền Kinh] có đoạn: “Đan điền như quả cầu, eo như trục cầu, kẻ biết vận dụng ắt sẽ trở thành cao thủ.”
Thắt lưng Tề Đẳng Nhàn linh hoạt chẳng khác nào một nữ diễn viên múa trên sân khấu chuyên nghiệp, vô cùng mềm dẻo, chỉ với một cái xoay người khẽ khàng đã có thể tránh được con dao găm.
Cùng lúc ấy, bàn tay hắn dan rộng như vuốt hổ, giáng thẳng một đòn lên đầu kẻ cầm dao kia!
Sau khi giáng đòn này xuống, hắn có thể túm đầu tên kia lên nhẹ như trở bàn tay, hộp sọ cũng sẽ vì vậy mà bung ra, khiến cho não bay tứ tung.
Có điều đối phương cũng đã chuẩn bị từ trước, sau nhát dao hụt kia, gã lập tức cúi đầu xuống, né tránh vuốt hổ của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời ống tay áo cũng xuất hiện một con dao găm khác.
Tên đó cầm hai con dao găm trong tay mình, thân thể lao về phía trước, hai tay điên cuồng nhằm vào cẳng chân của Tề Đẳng Nhàn mà chém!
“Vịnh Xuân Bát Trảm Đao?” Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xuất hiện đáp án, hắn vội vàng lui về phía sau.
Khi lui về phía sau, hắn cũng không quên ra tay đánh gục đám người cầm mã tấu lao về phía mình.
Hắn dang rộng tay rồi tung ra một cú đấm ngang, khiến vòm ngực một tên bị vỡ nát ngay tại chỗ, bay xa mấy mét trong trạng thái máu thịt lẫn lộn.
Ngay sau đó, hắn lại tung ra hai quyền liên tiếp, vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, không có lấy một động tác thừa, mỗi quyền hạ một tên.
Cao thủ kia đang cúi sát đất, tung đòn liên tiếp về phía cẳng chân của Tề Đẳng Nhàn. Sau mười mấy nhát chém nhưng không có lấy một lần trúng, tên cao thủ Vịnh Xuân Bát Trảm Đao kia không thể không nản chí, trọng tâm của cơ thể vừa định hướng lên trên đã trông thấy Tề Đẳng Nhàn tung một cước về phía này!
Gã ta không chút do dự, đôi dao găm hướng thẳng lên trên, lao về phía trước hòng đâm trúng lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cẳng chân vừa chìa ra đã nện xuống đất, chặn nhát dao kia như gà chọi cứng cựa, mặt đối mặt với tên cầm dao găm!
Vào lúc này, tân cầm dao nằm rạp ra mặt đất, sử dụng đủ loại chiêu thức khác nhau, kẹp lấy chuôi dao bằng chân, sau đó chém vào cẳng chân Tề Đẳng Nhàn như một cây kéo hình người.
Tề Đẳng Nhàn nhún chân một cái, sau đó nhảy lên không trung, thân thể lộn một vòng giữa, hai lòng bàn tay mở rộng, năm ngón tay cong lên, sau đó giáng xuống như chim ưng bắt thỏ.
Người này nhìn thấy biến hóa này của Tề Đẳng Nhàn thì cười khinh khỉnh, hai chân cuộn lên trước ngực, lập tức ra chiêu “thỏ đạp đại bàng”, nhắm thẳng vào ngực của Tề Đẳng Nhàn mà đá.
Tiếc rằng gã đã xem nhẹ sức mạnh kinh hồn của Tề Đẳng Nhàn, mắt cá chân lập tức bị mấy ngón tay hắn nắm chặt. Tiếng xương vỡ vụn lập tức vang lên giòn giã, tên cầm dao găm đau tới mức động tác cũng trở nên biến dạng, lực đạp cùng chẳng còn giữ được bao nhiêu.
Khi Tề Đẳng Nhàn từ không trung rơi xuống, một tay hắn đè đầu đối phương, năm ngón tay lập tức trở nên thô ráp như gang trong nháy mắt, “phịch” một tiếng, đầu gã kia nổ tung như bong bóng.
Những kẻ bị tiền tài làm cho mờ mắt đứng xung quanh trông thấy cảnh này cũng giật thót người, sau đó đồng loạt lui ra sau mấy bước.
Đúng vào lúc này, tiếng ồn của động cơ ô tô truyền đến từ phía sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Trần Ngư đã lái xe tới đây, đỗ ở phía sau lưng hắn.
“Không sợ chết thì mau lên đây!” Tề Đẳng Nhàn khom lưng nhặt một thanh đao còn đang rướm máu, chĩa về phía đám người đông nghịt phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười.
Đám người cầm mã tấu trố mắt nhìn nhau, lúc này đây, bọn họ chẳng còn khí thế hừng hực như khi nãy nữa, thậm chí còn cảm thấy căng da đầu, sởn tóc gáy.
“Mau tới đây, tao còn chưa đã nghiền đâu, thêm mấy thằng nữa đi.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười đáng sợ.
Dù đang đối mặt với ngàn vạn người, hắn vẫn vô cùng hiên ngang.
Tề Đẳng Nhàn thấy không ai dám động thủ, cũng không dám phát ra tiếng động thì cười lạnh một tiếng, hắn ném thanh đao kia đi, sau đó xoay người lên xe.
Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn khiến cho đám người cầm mã tấu kia sợ như gặp quỷ cũng cảm thấy vô bừng bừng khí thế, đại anh hùng lấy một địch ngàn vạn người như trong tiểu thuyết diễn nghĩa của người xưa chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.
“Đỉnh vãi!” Trần Ngư không nhịn được mà phun ra những lời thô tục mà cả đời cô ấy chưa từng thốt ra.
“Đi thôi, đi thẳng về nơi ở của tôi, mấy ngày này cô cứ ở đó là được, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cho cô được an toàn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Trần Ngư để Tề Đẳng Nhàn chỉ đường cho mình, đạp chân ga phóng ra ngoài, đám người cầm mã tấu đều hoảng loạn tránh sang một bên.
Cho dù bây giờ cái giá cho tính mạng của Trần Ngư có tăng lên gấp mười lần, bọn họ cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ trước khi động thủ.
Chiếc ô tô rời khỏi bãi đỗ xe, Trần Ngư đạp chân ga chuẩn bị tăng tốc, Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột vặn tay lái của cô ấy.
Thân xe lập tức chấn động kịch liệt, sau đó phát ra một tiếng vang trầm đục, cửa sau của xe bị đạn của súng bắn tỉa xuyên qua, tạo thành một cái lỗ đen cực lớn.
Nếu vừa rồi Trần Ngư đang lái xe theo đường thẳng, phát súng đó sẽ khiến đầu cô ấy nổ tung.
“Đi mau đi mau.” Tề Đẳng Nhàn thúc giục.
Khóe miệng Trần Ngư không kìm được mà giật lên mấy cái, sắc mặt trở nên âm trầm, tiếp tục đạp chân ga để lái xe.
Đến một ngã tư được, một chiếc ô tô nhỏ lao ra từ chỗ ngoặt, lao thẳng vào ghế lái!
Nhưng cùng lúc đó, một chiếc Grand Cherokee cũng lao ra từ chỗ ngoặt, ngay lúc chiếc xe sắp va chạm với chiếc ô tô nhỏ kia, chiếc Grand Cherokee đã đập vào hông xe, gây ra một tiếng vang lớn.
Cả chiếc xe con lập tức bay ra xa, lộn hai vòng trên không trung rồi vỡ vụn, thân xe biến dạng, bốc khói đen kịt.
Cửa sổ xe Grand Cherokee hạ xuống, Hướng Đông Tinh thò đầu ra ngoài do thám tình hình, nói vội: “Còn không mau đi nhanh lên?”
Tề Đẳng Nhàn không thể nào ngờ được, khi hắn gặp nguy hiểm, người đầu tiên tới đây chi viện lại là Hướng Đông Tinh. Chuyện này quả là khiến cho hắn kinh ngạc vô cùng.
“Tăng tốc, mau!” Tề Đẳng Nhàn nói với Trần Ngư.
Trần Ngư không nói hai lời đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe tăng tốc lao thẳng về phía trước.
Sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng động cơ xe gắn máy gầm rú, vài chiếc xe gắn máy lao ra từ bên đường, đám người lái xe đồng loạt cầm theo súng hơi và bắn thẳng vào xe của bọn họ!
Hàng loạt viên đạn găm vào thân chiếc Phaeton như đóng đinh, bắn ra vô vàn tia lửa, khiến cho các cửa kính đều vỡ nát.
“Mẹ nó, con xe này của mình đúng là gặp phải đại họa mà!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà chửi thầm, bỗng nhiên duỗi tay ấn lên cần gạt bên phải đùi của Trần Ngư.
Động cơ được điều chỉnh, tốc độ bỗng nhiên tăng mạnh, ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn dùng tay phải điều khiển, đồng thời nhấn nút phanh tay.
Sau khi tăng tốc, chiếc xe bất ngờ bị hếch đuôi lên, nhưng đáng ngạc nhiên là nó không bị lật.
Hơn nữa, sau khi đuôi xe hếch lên, chiếc xe cũng nện mạnh vào một chiếc xe gắn máy.
Chiếc xe gắn máy này không kịp né, bị đâm cho nát vụn, tên lái cũng bị văng ra xa, bay lên cao khoảng chừng bốn mét, xa gần mười mét, ngã thẳng vào lan can của đường, cơ thể đáp lên lan can chẳng khác nào bùn nhão.
Đệ nhị chiếc xe máy vận khí cũng không tốt, trực tiếp đánh vào xe trên đầu, trên xe lái xe đồng dạng bị ném phi, thân thể ở không trung thất hành, trong miệng oa oa gọi bậy, phịch một tiếng, đầu trước rơi xuống đất……
Chiếc xe gắn máy thứ hai cũng không được may mắn, đâm trực diện vào đầu ô tô, người ngồi trên xe cũng bị hất văng ra xa, cơ thể bị mất thăng bằng trên không trung, miệng không ngừng la hét, “phịch” một tiếng, tiếp đất bằng đầu…
Cái chết như vậy, quả thực thảm tới nỗi không nỡ nhìn.
“Mau!” Tề Đẳng Nhàn nhấn phanh xe, dùng nắm đấm hất bay những viên đạn găm vào kính chắn gió, lớn tiếng quát Trần Ngư.
Trần Ngư hít sâu một hơi, hai tay ổn định khống chế tay lái, tiếp tục lao thẳng về phía trước.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, khuôn mặt gặp phải gió mạnh như cắt da cắt thịt, khiến cô ấy gần như không thể mở được hai mắt.
“Đừng dừng lại, tiếp tục duy trì vận tốc này, nếu không người đuổi tới đây sẽ càng lúc càng đông hơn.” Tề Đẳng Nhàn lớn giọng bảo, giọng nói trong tiếng gió rít rất khó nghe rõ.