Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đằng Nhàn định thần lại, hắn cũng đoán có lẽ Tôn Dĩnh Thực không nhúng tay vào chuyện này, nhưng hắn lại có thù với Thái Dịch Taekwondo, tính ra người phụ nữ này đành nào cũng phải chịu trận thôi.

Mắt thấy cô ta mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, suy nghĩ trong đầu hắn càng lúc càng linh hoạt hơn.

"Bộ đồ ngủ của cô hôm nay rất đẹp." Tề Đằng Nhàn nói.

Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc trong giây lát, sau đó nhanh chóng đáp lại, trong lòng thì ngược lại khinh bỉ cười, cho dù đám đàn ông có ra vẻ lịch lãm, chính nhân quân tử tới đâu, suy cho cùng cũng một ruột đều khốn nạn như nhau cả thôi.

Tề Đằng Nhàn nói tiếp: "Nếu cô đã có tiền ăn mặc đẹp như này thì cũng nên bồi thường cho tôi một trăm triệu đi thôi."

Advertisement

"?" Tôn Dĩnh Thục nghe xong thì ngẩn người ra, cô ta không hiểu sao câu chuyện lại quay ngoắt 180° như vậy.

Tề Đằng Nhàn tỉnh bơ nói tiếp: "Chuyện này là do cô gây ra, còn tôi là người bị hại, cô cũng phải bồi thường đi chứ? Sao? Cô thấy nhiều quá sao?"

Tôn Dĩnh Thục suýt thì tức điên lên: "Không phải chứ, chuyện này thì liên quan gì tới bộ đồ ngủ của tôi có đẹp hay không đâu?"

Tề Đằng Nhàn nhún vai đáp: "Tôi thuận miệng khen một câu thôi mà, cô đừng để ý quá. Còn về thiệt hại bên tôi, cô chắc chắn phải bồi thường!"

Advertisement

Khóe miệng Tôn Dĩnh Thục giật giật, tên này hơi đáng khinh rồi đấy, còn định nuốt của cô ta một trăm triệu á?!

"Được thôi, tôi sẽ trả." Cô ta hít một hơi thật sâu rồi đáp.

Tôn Dĩnh Thục biết, nửa đêm nửa hôm Tề Đằng Nhàn mò đến đây uy hiếp cô ta, nhất định hắn gặp phải chuyện nên mới nóng vội tới mức này.

Tề Đằng Nhàn gật đầu hài lòng, ánh mắt lướt qua người của Tôn Dĩnh Thục một vòng, cười nói: "Tôn phu nhân à, dáng người của cô đẹp thật đấy, cân đối như vậy, đúng là mười phân vẹn mười!"

Cô ta cũng bĩnh tĩnh đáp lại: "Cảm ơn lời khen của anh."

Hắn ta lại nói tiếp: "Cũng giống cô, tôi cũng đánh được mười cái đấy."

"?" Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc, lại một lần nữa cô ta cảm thấy bản thân không theo kịp mạch não của tên này.

"Tốt nhất là cô nên chuyển tiền cho tôi nhanh lên một chút." Tề Đằng Nhàn tỉnh bơ nói.

Khóe miệng cô ta run run: "Vậy… đây đâu phải khen gì đâu… đây là anh đang uy hiếp tôi mà! Cái tên đáng khinh này!"

Tôn Dĩnh Thục rất muốn hỏi ông trời tại sao lại để một tên kì lạ như vậy tồn tại trên đời này…

Cô ta cầm điện thoại, tức giận hét lên: "Lượn ra chỗ khác đi, tôi chuyển cho anh luôn là được chứ gì, con mẹ nhà anh nữa chứ!"

Ngay cả mấy câu chửi rủa cũng nói ra rồi, đủ hiểu Tôn Dĩnh Thục đang tức giận tới mức nào.

Tề Đằng Nhàn vui vẻ giơ ngón tay cái lên chỉ cô ta: "Nhanh lên nhé."

"... " Tôn Dĩnh Thục đang cúi đầu chuyển khoản, nghe xong suýt tức chết.

Ngay lúc này đây, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một người phụ nữ vừa đi tới vừa hỏi: "Chị Dĩnh Thục, đã muộn như này rồi mà chị vẫn chưa ngủ sao, đang nói chuyện với ai vậy?"

"Hỏng rồi." Tôn Dĩnh Thục giật mình, cô ta không nghĩ tiếng trong phòng lại vang được ra ngoài để người khác nghe thấy.

"Em vào nha." Tôn Mỹ Nghệ nói, tay cô ấy đã đặt ngay trên chốt cửa.

Tôn Dĩnh Thục thấy Tề Đằng Nhàn cũng đang ngẩn người, cô ta chẳng quan tâm gì nữa, kéo hắn lại, trùm chăn lên.

"Đừng nói gì, nếu để người khác thấy anh ở đây thì tôi coi như xong đời đấy. Đây là người nhà họ Choi phái tới theo dõi tôi đấy." Tôn Dĩnh Thục hạ giọng nói.

Nói xong, cô ta liền cầm điện thoại lên xem, cửa vừa mở ra, Tôn Mỹ Nghệ nghiêng người bước vào.

Tôn Dĩnh Thục nằm trên giường, làm bộ chống chân lên để che người hắn, tỉnh bơ hỏi: "Mỹ Nghệ, cô chưa ngủ à?"

"À, em nghe thấy có tiếng động kì lạ bên này, nên tới xem chút." Tôn Mỹ Nghệ mỉm cười đáp, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh.

Tôn Dĩnh Thục giả vờ xem điện thoại, thờ ơ nói: "Cô tới lúc này là đang làm phiền tôi đấy."

Tôn Mỹ Nghệ nói: "Chẳng phải em tới để quan tâm chị sao? Đã trễ thế này, chị còn chưa đi ngủ sao?"

Tôn Dĩnh Thục nói: "Tự nhiên tôi nhớ tới mấy vấn đề kinh doanh ấy mà nên không ngủ được, mới ngồi chơi điện thoại thôi."

Tề Đẳng Nhàn khó chịu, hắn tới để trả thù, không phải tới để làm chuyện không thể để người khác biết, sao phải giống rùa rụt cổ?

Hắn vừa định cử động, đôi chân dài của Tôn Dĩnh Thục liền gác lên, đè vào cổ hắn, khiến cả khuôn mặt của hắn kề sát ngay bên cạnh đùi còn lại của cô ta.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, không phải Tôn phu nhân mặc áo ngủ mà cô ta đang mặc váy ngủ!

“ Được được, nhịn một chút....”

"Tôi nhân từ nương tay, không muốn hủy hoại thanh danh của cô, nhất định không phải tôi cảm thấy cô xinh đẹp, chân thon, da mịn, thân thể thơm ngon mới..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK