Tề Đẳng Nhàn rất chờ mong đối với biểu hiện của cô nàng.
Cũng may lúc trước khi nhốt Dương Quan Quan lại để luyện võ có tập qua một chút tập thể hình, sức lực luyện được không tồi, nếu không gần đây tiến bộ nhanh như vậy thì sức lực cũng không thể nào theo kịp được tiến độ.
“Mời!”
Hai người cách nhau khoảng ba mét, đôi bên ôm quyền cúi chào nhau.
Dương Quan Quan dẫn đầu làm khó dễ, hai chân di chuyển trên mặt đất, cả người lập tức như hắc mã di chuyển tới trước mặt của Lâm Thiên Dương!
Hai đùi của cô phát lực, gân xanh trên đùi uốn éo bắn ra, lập tức xẹt qua hai mét tới phạm vi công kích bên mạn sườn!
“Mới luyện võ có mấy tháng mà đã có thể luyện ra được bộ pháp tinh vi như vậy rồi sao?!” Trong đầu Lâm Thiên Dương không tin, cảm thấy đối phương đây luyện võ ít nhất cũng phải được ba năm rồi.
Ý niệm mới chỉ động một chút mà tay phải của Dương Quan Quan đã quét tới, như rắn độc phun nọc độc chọc thẳng tới giữa mày, rồi đột ngột chuyển hướng sang bên cạnh một phân, muốn chọc vào mắt!
Tay trái của Lâm Thiên Dương vừa nhấc đã lập tức giống như một toà cầu đá ngang trời, không nghiêng không lệch chính xác chặn lại một kích kia của Dương Quan Quan.
Không chờ Dương Quan Quan biến chiêu khác, tay phải Lâm Thiên Dương lật lại tìm tòi, nắm ngón tay chụm lại đánh ra, tựa như một con rồng lớn lao xuống!
Lấy công lực của Lâm Thiên Dương hiện giờ không nói có dùng một quyền móc được nội tạng của người ra nhưng cũng tuyệt đối có thể xé xuống được một tảng thịt to!
Lâm Tuyết Tùng ở một bên cực kỳ đạm nhiên, rất tự tin vào Lâm Thiên Dương.
Hơn nữa ông ta cũng biết rõ lai lịch của Dương Quan Quan, cũng biết rõ cô ta đúng thật là mới chỉ học võ được mấy tháng mà thôi.
Dương gia ở Thượng Hải hiện tại đang muốn giết chết Dương Quan Quan, cho dù Lâm Thiên Dương không thể đánh chết cô ta, chỉ khiến cô ta trọng thương thì bản thân mình cũng có thể kiếm được vài chỗ tốt Từ Dương gia rồi.
Trong đầu Dương Quan Quan lúc này lại đang tua lại toàn bộ quá trình bản thân học võ mấy tháng này, thậm chí còn nghĩ tới hình ảnh bị cảnh ngục ở nhà tù U Đô đánh, tuy rằng trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều nhưng lại có một loại cảm giác rất trống rỗng.
Một trảo này của Lâm Thiên Dương chộp tới, cô ta không nhìn kỹ nhưng tựa như đã rõ ràng rồi vậy.
Đối phương vừa động là cô ta đã cảm giác trong tâm mình như một mặt gương linh động, chiếu rọi tất thảy chiêu thức của đối phương ở trong đó, tất thảy biến hoá đều xem được rõ ràng.
“Động địch băng tâm?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy được phản ứng này của Dương Quan Quan thì cũng ngẩn cả người.
“Động địch băng tâm” là một loại cảnh giới, chỉ là nó là cảnh giới không cách nào có thể dùng tu luyện để đạt thành, xác thực mà nói thì phải dựa vào thiên phú để ngộ được, yêu cầu cần phải có cảm giác nhạy bén và năng lực cực kỳ cường đại.
Tu tới loại cảnh giới này thì trong tâm tựa như một mặt kính, nhất chiêu nhất thức của đối phương đều có thể chiếu rọi ở bên trong.
Dưới chân Dương Quan Quan vừa động, ngón chân lách qua mặt đất tựa như chân gà mà linh hoạt né được.
Lâm Thiên Dương thấy một kích của mình thất bại thì cũng không để ý lắm, cột sống rung lên một cái thể hiện đã tích góp đủ sức lực, nâng bước đuổi theo, hai tay theo đó liên hoàn hạ chiêu!
Mười đầu ngón tay của anh ta vô cùng kiên cố, trên làn da bên ngoài tràn ngập khí huyết, từng tấc da gà nổi lên nhìn qua như có lực chẻ vàng nứt đá!
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy trảo kình của đối phương xé rách không khí bức mặt lao tới, mang theo một cỗ mùi tanh khiến người hít thở không thông khiến da đầu tê dại.
Cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Lâm Thiên Dương đã vọt tới năm sáu bước, hai tay biến hoá ra hơn mười hai trảo!
Đường lang quyền nổi tiếng về tốc độ, đại tông sư có thể luyện bộ môn này đến mức lô hỏa thuần thanh có thể trong vòng một giây hai tay ra được hơn hai mươi quyền, còn có thể đảm bảo từng quyền đều chính xác đánh xuống nơi mình muốn đánh.
Long trảo so với Đường lang quyền nhiều thêm vài phần dày nặng, thế mạnh mẽ trầm nhưng có thể trong vòng một giây hơn mà Lâm Thiên Dương có thể ra hơn mười hai trảo cũng có thể thấy được công phu cao bao nhiêu!