Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được tin tức, người phụ trách quản lý khách sạn Thiên Địa ngay lập tức chạy ra ngoài.

Anh ta nhận ra người đang bị đánh chính là Vương Kiếm Thành, nhanh chóng cảm thấy sợ hãi đến mức da đầu tê dại, lại nhận ra rằng người đang đánh Vương Kiếm Thành là một người phụ nữ, anh ta tập trung nhìn, ồ, Từ Ngạo Tuyết tiểu thư…

“Từ tiểu thư, Từ tiểu thư… Khách sạn Thiên Địa của chúng tôi có quy định cả rồi ạ!” Người phụ trách bước tới chỗ bọn họ rồi mở lời, có vẻ như đang muốn khuyên can Từ Ngạo Tuyết.

Advertisement

Từ Ngạo Tuyết giơ tay chỉnh lại mái tóc đã rối tung, sau đó đáp lại bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Vậy thì anh hãy đi mà hỏi Ngọc Tiểu Long xem, để xem cô ấy có muốn giải quyết chuyện lần này hay không!”

Cô ta nghiến răng một cái rồi lại giơ tay lên và tiếp tục dùng cành liễu đánh vào người Vương Kiếm Thành!

Quần áo của Vương Kiếm Thành đã rách tả tơi cả rồi, bản thân anh ta cũng da tróc thịt bong, trên mặt chỉ toàn là vết máu…

Vương Kiếm Thành đường đường là thiếu gia của nhà họ Vương, anh ta đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu chứ?!

Khóe miệng của người phụ trách mím chặt lại thành một đường thẳng tắp, anh ta thực sự không dám về phe bất cứ ai trong chuyện này, một bên là thiếu gia của nhà họ Vương ở đế đô, một bên là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Từ, hơn nữa Từ Ngạo Tuyết lại còn có quan hệ rất tốt với Ngọc Tiểu Long nữa chứ!

Vương Kiếm Thành khổ sở hít mấy hơi thật sâu, anh ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Từ Ngạo Tuyết, cô làm như thế này là vi phạm pháp luật, nhất định nhà họ Vương chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

“Cô ấy không vi phạm pháp luật mà, có tôi làm chứng ở đây!” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức chân thành.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt giận dữ, cái tên khốn kiếp cặn bã này, đúng là không biết giữ mồm giữ miệng gì hết, nếu như cô ta có đủ năng lực thì cô ta nhất định sẽ treo ngược Tề Đẳng Nhàn lên rồi đánh cho hắn một trận thật đau!

Từ Ngạo Tuyết nở nụ cười lạnh như băng rồi nói: “Tôi đã cho anh một cơ hội rồi đấy nhé, tôi bảo anh hãy bồi thường tiền tổn thất về mặt tinh thần cho tôi, vậy mà chính bản thân anh không muốn của đi thay người, thế thì cũng đừng trách tôi tàn nhẫn! Nhà họ Vương muốn tìm đến chỗ tôi gây sự phải không, vậy thì hoan nghênh các người đến Nam Dương mà tìm tôi, tiện thể tôi cũng muốn kiểm tra xem sức chiến đấu của đám người quân phiệt mà tôi có quen biết lớn đến mức nào!”

Từ Ngạo Tuyết của hiện tại đã không còn giống như lúc trước nữa, nếu như trước đây gặp phải những chuyện như thế này thì cô ta sẽ lưỡng lự nhìn trước ngó sau, nhưng hiện tại thì toàn bộ căn cơ của cô ta đều được xây dựng ở Nam Dương, cho dù nhà họ Vương ở đế đô có lợi hại gấp trăm lần đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ không để bọn họ vào trong mắt.

Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn người phụ trách quản lý khách sạn, sau đó nói: “Ê ê ê, anh dịch sang bên cạnh một chút đi, anh đang chắn tầm nhìn xem phim của tôi rồi đấy!”

Người phụ trách không nhịn được mà sửng sốt, trên đầu anh ta có bao nhiêu vạch đen, con mẹ nó, cái tên béo ú này là ai vậy không biết, đã náo nhiệt đến mức này rồi mà hắn vẫn còn không chê chuyện lớn à?

Từ Ngạo Tuyết đánh đến khi hơn hai mươi cành liễu đã gãy hết, cô ta mệt đến mức thở hồng hộc.

Không biết Tề Đẳng Nhàn lấy ở đâu ra một chai nước khoáng, hắn vặn nắp chai rồi đưa nó cho cô ta, sau đó nói: “Vất vả cho cô rồi, cô nghỉ ngơi một chút đi rồi lại tiếp tục đánh.”

Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà lườm Tề Đẳng Nhàn một cái với vẻ cực kỳ giận dữ, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhận lấy chai nước khoáng uống vài ngụm, sau đó Tề Đẳng Nhàn lại đưa cho cô ta một cái khăn tay đã được dấp ướt, thật đúng là chuẩn bị chu đáo quá mà.

Từ Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, cô ta hỏi: “Con mẹ nó, chẳng lẽ anh là Doraemon hay sao vậy?!”

Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa trả lời: “Thì tôi sợ cô mệt mỏi thôi ấy mà!”

Vương Kiếm Thành nở một nụ cười đầy khinh miệt rồi xen vào: “Phì, cái thứ nịnh hót bợ đỡ đàn bà!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười, xem ra Từ Ngạo Tuyết ra tay vẫn còn nhẹ lắm.

Từ Ngạo Tuyết trợn trắng mắt, cầm cành liễu đứng tại chỗ mà vừa thở hồng hộc vừa nghỉ ngơi một lát.

Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng hiểu được tại sao mỗi khi hắn treo ngược đám người Dạ Ma và Tham Lang lên rồi đánh bọn họ ở trong nhà tù U Đô thì lại có nhiều người vây xung quanh hóng hớt như vậy rồi, thậm chí còn có người đưa nước và lau mồ hôi cho hắn, thì ra đứng xem người khác làm ra những hành động thế này lại là một chuyện thoải mái như vậy!

Có điều sự thoải mái không kéo dài được bao lâu, bởi vì tiếng chuông điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn đã reo lên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK