Nhưng đã đến bước đường một mất một còn, cô ta sắp xếp thêm một tay mai phục cũng chẳng có gì lạ!
Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long lãnh đạm, lấy điện thoại di động dặn dò mấy câu, hiển nhiên là muốn tra ra tay súng bắn tỉa đánh lén cô và Tề Đẳng Nhàn khi nãy.
Khi cô và Tề Đẳng Nhàn ở sơn trang Vân Đỉnh đã từng bị tập kích một lần, nhưng lúc này đây, hai phe này chắc chắn không phải là một.
“Người này rất lợi hại, cũng hiểu rã chúng ta đều là cao thủ võ học, cho nên mới lựa chọn ám sát ở khoảng cách rất xa. Trước khi nổ súng, chúng ta thậm chí còn chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn.
“E là người chị em tốt của cô có âm mưu gì đó, bắt tay với thế lực nào đó thì có ấy!” Tề Đẳng Nhàn cười hì hì.
Từ Ngạo Tuyết đen mặt, giận dữ hét toáng lên: “Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có ngậm máu phun người, tôi giết Tiểu Long thì được lợi lộc gì cơ chứ?”
Những lời này đúng là sự thật, Ngọc Tiểu Long là bạn tốt của cô ta, hai người cũng khá đồng thuận về vấn đề lợi ích, không thể nào trở mặt thành thù.
Tề Đẳng Nhàn tiếp lời bằng thái độ vô cảm: “Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất là Huyết Khô Lâu.”
Ngọc Tiểu Long nghe tới tên tổ chức mà Tề Đẳng Nhàn đề cập, ánh mắt cũng lóe lên sắc lạnh, cô hỏi: “Cái tổ kiến của tên Hồng Thiên Đô sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy: “Sợ là cô không biết, chị em tốt của cô đã từng tiếp xúc với người của Huyết Khô Lâu, muốn giúp bọn họ giết chết người của Trần gia tại Nam Dương Trần!”
Ngọc Tiểu Long nghe được lời này lúc sau cũng vô cùng kinh ngạc, bèn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết.
Khi tham gia ám sát Trần Ngư, tuy rằng thế lực của Từ Ngạo Tuyết không hề lộ diện từ đầu tới cuối, nhưng người có thể gây nhiều trở ngại cho phía chính phủ như vậy, tất nhiên chỉ có mỗi Từ Ngạo Tuyết.
Huyết Khô Lâu nhận tiền của chính phủ Nam Dương, muốn giết Trần Ngư, đối phó với Trần gia.
Từ Ngạo Tuyết muốn để Trần Ngư chết ở Trung Hải, khiến Tề Đẳng Nhàn đội cái nồi khủng bố này.
Hai bên nhất trí với nhau về mặt lợi ích, có thể nói là vô cùng hợp tình hợp lẽ, cớ gì không hợp tác?
Trong quá trình này, cho dù là Trần Ngư chết hay là Tề Đẳng Nhàn chết, Từ Ngạo Tuyết đều có thể vỗ tay chúc mừng.
“Anh không có chứng cứ! Mấy lời thế này tốt nhất đừng có nói bậy.” Từ Ngạo Tuyết đáp lại bằng vẻ mặt âm trầm.
Ngọc Tiểu Long nghe thấy ngữ điệu của cô ta như vậy thì lại càng chắc chắn về việc này, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Hồng Thiên Đô chính là một tay phản quốc, Huyết Khô Lâu là một tổ chức đối nghịch với quốc gia, sao Từ Ngạo Tuyết có thể hợp tác cùng bọn họ?
Nếu như để lộ chứng cứ của chuyện này, vậy thì sẽ liên lụy tới rất nhiều lần.
Ngọc Tiểu Long thấp giọng nói: “Ngạo Tuyết, sao cậu có thể liên lạc với người của Hồng Thiên Đô cơ chứ? Cậu có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào hay không?”
Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói: “Tớ chỉ biết nếu như không thắng được trận này thì hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao!”
Ngọc Tiểu Long hận rèn sắt không thành thép, thậm chí còn muốn bước tới giáng cho Từ Ngạo Tuyết hai bạt tai, để cho cô ta bình tĩnh trở lại, nhưng cuối cùng cô ta lại không làm như vậy.
“Cô làm như vậy chính là dẫn sói vào nhà, Ngọc tướng lĩnh bị người của Huyết Khô Lâu ám sát, cô lại liên lạc với người của Huyết Khô Lâu, tôi cũng chẳng thể nào không nghi ngờ cô được!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nhìn Từ Ngạo Tuyết.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết khó coi không tả nổi, cô ta cũng biết sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Cũng may Ngọc Tiểu Long thoát chết, nhưng cô cũng đã bị thương, nếu như tra cho rõ chuyện này, vậy thì cô ta cũng khó mà thoát liên can.
Ngọc Tiểu Long dường như nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, không hiểu sao ánh mắt lại trở nên cảnh giác hơn nhiều.
“Quên đi, tôi cũng chẳng muốn khiến Từ tổng phải cuống cuồng thêm nữa!”
“Trước hết cô nên nghĩ xem, Triệu Hằng Vũ chết ở chỗ này, cả thương thần của Từ gia các người nữa. Từ Ngọc Giai biến thành như vậy, khi trở lại Đế Đô, cô định ăn nói thế nào đâu!”
“Tôi cũng muốn nhìn xem cô còn có thể giở trò gì nữa.”
“Này… Điện thoại của tôi lúc nào cũng thông sóng, chờ cô liên hệ nhé!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Từ Ngạo Tuyết, sau đợt sóng gió này, hòa bình đã lặp lại, thắng bại đã rõ ràng, hắn không cần tiếp tục dong dài với Từ Ngạo Tuyết làm gì nữa.
Từ Ngạo Tuyết nắm chặt hai bàn tay, ngồi khư khư trên ghế, không có hơi sức đâu mà nói têm.
Lúc này, cô ta đã thua cuộc hoàn toàn!
Hơn nữa, rất có thể cô ta sẽ gặp phải nhiều tai bay vạ gió vì đã bắt tay với đám người Huyết Khô Lâu kia.
Lúc này Hướng Đông Tinh mới chịu đũa, cô ta nhíu mày với Tề Đẳng Nhàn, nói rằng: “Đồ ăn của nhà hàng này cũng chả ngon lành gì, để tôi gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc chuẩn bị một bữa, đến nhà tôi đi ăn cơm đi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, đồ ăn của nhà Hướng tổng thì đương nhiên là tuyệt vời rồi!”
Hướng Đông Tinh rất giỏi trong việc hưởng thụ cuộc sống, nơi hậu viện của tòa nhà lớn bên ấy có một mảnh đất hoang, cô ta đã thuê người khai khẩn thành thành đồng ruộng, rau dưa, trái cây, gạo đều là tự cung tự cấp.
Không thể không nói, kẻ có tiền rất biết hưởng thụ.
Ngọc Tiểu Long đứng ở trước mặt Từ Ngạo Tuyết, thấp giọng nói: “Cậu thua rồi.”
Từ Ngạo Tuyết khóc không ra nước mắt, cô ta nói: “Tớ thua rồi.”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Hơn nữa, cậu còn sai rồi kìa!”
Từ Ngạo Tuyết lại lắc đầu phủ định, cô ta nói: “Đường là do mình chọn, trên thế giới này vốn không có chuyện ai đúng ai sai, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.”
“Là bạn tốt, cậu không nói với tớ lập trường của cậu trước nhất, chuyện này cậu đã làm sai!” Ngọc Tiểu Long cau mày, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, tỏ vẻ rất không vừa lòng với hành vi của Từ Ngạo Tuyết.
“Mình không có cơ hội được chọn, dù sao cũng không nhiều cơ hội lắm, Huyết Khô Lâu có thể tạo ra cơ hội này.” Từ Ngạo Tuyết mím môi, khó khăn lắm mới mở miệng đáp lại được.
Ngọc Tiểu Long cười khẩy.
Từ Ngạo Tuyết nói: “Cậu cười cái gì?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Hẳn là cậu cũng biết tớ đang cười điều gì, cũng hiểu rất rõ tớ không chỉ nói mỗi chuyện này!”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lập tức nhợt nhạt đi nhiều, cô ta cứng họng: “Tớ vừa mới nói rồi đó, không có đúng sai, chỉ có suy nghĩ khác nhau mà thôi.”
“Cậu lựa chọn đứng về phía đám người ấy, lại còn không nói với tớ trước một tiếng, như vậy tức là cậu không tôn trọng tớ.”
“Bên cạnh đó, cậu cũng không tôn trọng sự nghiệp và nghĩa vụ của tớ!”
“Tớ rất tức giận.”
“Cho nên bây giờ tớ không muốn để ý tới cậu nữa.”
“Chuyện của Trung Hải, cậu tự xử lý đi.”
“Tới khi tớ bớt giận, hoặc là chờ tới khi cậu suy nghĩ kỹ càng, không liên hệ với đám người kia nữa, chúng ta sẽ trở lại như trước.”
Ngọc Tiểu Long từ tốn nói, cô rất ít khi nói một lần nhiều lời như vậy.
Nếu như Ngọc Tiểu Long nói nhiều vậy, có nghĩa là cô đang thật sự rất tức giận, cho dù trên mặt cô không có biểu cảm giận dỗi gì.
Nhưng Từ Ngạo Tuyết biết, Ngọc Tiểu Long lúc đã nổi giận thật tồi, bởi vì cô ta đã chọn đứng về phía phe đối lập với Ngọc Tiểu Long.
Nguyên nhân rất đơn giản, người của tổ chức này có thể cho cô ta rất nhiều thứ, có thể giúp cô ta mời cao thủ như Triệu Hằng Vũ, cho cô ta có nhiều cơ hội hơn, cùng với tài nguyên giúp cô ta “Đông Sơn tái khởi”.
Cô ta không muốn phủ phục như vậy, càng không muốn từ nay về sau không còn tiếng tăm gì, cô ta nhất định phải tìm một đường lui như mình.
Sau khi Ngọc Tiểu Long mặc kệ cô ta, tình cảnh của cô ta sẽ càng khó khăn hơn, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cô ta biết bản thân nên lập tức trở lại Đế Đô, nhận lấy sự trừng phạt, rồi mới xử lý chuyện kế tiếp.
“Ông ơi, con thua rồi, ông phái người đón con trở lại Đế Đô với, trừng phạt như thế nào con cũng bằng lòng tiếp nhận.” Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại cho Từ lão gia tử, nghẹn giọng nói.
Không phải cô ta chưa bao giờ thua cuộc.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thua thảm như vậy.
Thất bại thảm hại, lỗ sạch vốn liếng tới mấy trăm triệu tiền vốn.
Chuyện mà cô ta sắp phải đối mặt, chính là áp lực từ khắp các thế lực đao to búa lớn khác.
Từ gia không thể nào dọn dẹp giúp cô ta mớ bòng bong này, Ngọc Tiểu Long cũng không hề giúp cô ta.