Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư gia của con nói đó là mệnh Sơn Hải Táng Long, nhưng khi đó không nói cho ba biết cách giải, chỉ nói ba đến Lôi gia ở ba ngày. Còn nói là việc này sẽ có lợi cho con, ba cũng không nghĩ nhiều."

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy tin nhắn này trầm mặc. Hắn biết tên của lão đạo sĩ mà Tề Bất Ngữ nhắc đến kia nhưng lai lịch cụ thể thì không rõ lắm, khiến hắn kinh ngạc chính là lão đạo sĩ lại lợi hại như vậy, chuyện sáu năm sau cũng có thể tính được?

Nội tâm Tham Lang cũng âm thầm khiếp sợ. Sư gia của Nhị đương gia? Vậy chẳng phải là sư phụ của đại đương gia sao? Hai cha con này đã mạnh như vậy rồi, vậy vị sư gia kia rốt cuộc phải mạnh đến mức nào? Quả nhiên người lợi hại thì thường đi cùng nhau.

Thời điểm Tề Bất Ngữ rời khỏi đế đô công lực cũng đã cực kỳ khủng bố, sáu năm trước sợ là đã sớm đạt tới cảnh giới "gặp thần không loạn" rồi.

Advertisement

Bản thân ông chính là một loại từ trường mạnh mẽ, mọi thứ tà ác đều không thể xâm phạm, mấy thứ bàng môn tà đạo như thuật giáng đầu của Nam Dương, vu cổ của Miêu Cương, thuật âm dương của nước Kiệt Bành hay Hắc Vu thuật của Châu u căn bản là không có tác dụng với ông. Người như ông cho dù đi vào một chỗ có phong thủy cực kỳ nguy hiểm cũng có thể dùng khí tràng của bản thân để thay đổi vận mệnh.

"Có lợi cho con? Vậy con nên giải như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn lại hỏi.

Hắn nguyện ý giải quyết hoàn cảnh khó khăn giúp Lôi Thiên Tứ, đồng thời cũng là giúp chính hắn, có thể giúp hắn có được trợ lực lớn nhất ở Hương Sơn!

Advertisement

Tề Bất Ngữ nói Tề Đẳng Nhàn đợi, sau đó tung đồng xu trước mặt Tham Lang đang trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi ném một lần Tề Bất Ngữ sẽ vẽ lên giấy một đường, tung khoảng sáu lần, bốn ngửa một sấp, cuối cùng lại là một lần ngửa.

"Quẻ Càn, Thiên Hỏa Đồng Nhân, tiên nhân chỉ đường, cát!" Tề Bất Ngữ ra hiệu cho Tham Lang trả lời.

Tuy Tham Lang không học vấn không nghề nghiệp nhưng cũng biết đây là quẻ tượng trong Chính Nhi Bát Kinh xuất phát từ《 Kinh Dịch 》.

Động tác của Tề Bất Ngữ khiến Tham Lang không biết nói gì, xem bói đơn giản như vậy sao? Không cần Bộ Cương Đạp Đấu, Phần Hương Mộc Dục, trai giới vài ngày sao? Hôm nay anh ta còn thấy Tề Bất Ngữ lên núi săn thú muốn làm đầu lợn rừng nướng đấy...

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đọc tin nhắn liền trả lời: "Đã hiểu!"

Tề Bất Ngữ xoay người rời đi.

Tham Lang cầm lấy đồng xu kia ném mấy cái, ba lần sấp, sau đó một lần ngửa, lại một lần sấp, cuối cùng lại là một lần ngửa.

"Quẻ Khôn, Địa Hỏa Minh Di, qua cầu rút ván, dữ?!" Tham Lang giật giật khóe miệng: "Mấy thứ này chỉ để chơi đùa, căn bản không linh! Ông đây ở trong ngục giam thì làm sao ra quẻ dữ được?"

Anh ta nhìn sang máy tính, hung ác gõ: "Con trai, cẩn thận."

Bên kia Tề Đẳng Nhàn lập tức trả lời: "Tham Lang, chuyện đầu tiên ông đây làm khi quay về U Đô chính là giết chết thằng nhóc cậu"

Tham Lang suýt nữa ngã thẳng cẳng từ trên ghế xuống, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài!

Mẹ nó, Tề Đẳng Nhàn còn có thể mở thiên nhãn sao? Sao lại biết lúc này Tề Bất Ngữ đi rồi?

Tề Đẳng Nhàn lại cười lạnh, từ trước tới nay Tề Bất Ngữ chưa bao giờ nói mấy lời vô nghĩa như dặn hắn cẩn thận gì đó, hắn vừa nhìn đã biết là thằng nghé con Tham Lang này muốn chiếm lợi của hắn.

Tham Lang run lẩy bẩy nói: "Thật đúng là Địa Hỏa Minh Di*, qua cầu rút ván! Chuẩn, thực chuẩn."

*Địa Hỏa Minh Di: Địa Hỏa Minh Di là quẻ thứ 36 trong Kinh Dịch, còn gọi là quẻ Minh Di. Nội quái của quẻ là Ly hay Hỏa, ngoại quái là Khôn hay Đất. Quẻ này có ý nghĩa là thương dã, hại đau, thương tích, bệnh hoạn, buồn lo, đau lòng, ánh sáng bị tổn thương. Kinh cức mãn đồ chi tượng của quẻ là gai góc đầy đường.

Anh ta biết, đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn trở lại ngục giam mình nhất định không thoát được việc bị treo ngược lên. Trước lúc đó mình phải tạo quan hệ tốt với các phạm nhân, phát thêm mấy điếu thuốc lá Hanako, tránh cho đến lúc đó bị treo lên lại có người xấu xa tiểu lên mặt hắn sẽ không hay.

"Không biết hai cha con này cuối cùng là luyện võ hay là tu tiên nữa! Tôi cực kỳ nghi ngờ là tu tiên, nếu không thì tại sao những người luyện võ như chúng ta lại không phải đối thủ. Xem quẻ cũng làm được, quá không bình thường!" Tham Lang tắt máy tính, thấp thỏm trở lại phòng giam lấy ra một hộp Hanako cất giấu mấy tháng nay, đi phát cho từng người trong nhà tù.

Nhà tù U Đô rất tự do, cửa của các phòng giam phạm nhân đều mở, bình thường đều có thể tự do hoạt động ra vào, nhưng tới lúc tắt đèn ai dám ra khỏi cửa thì ngày hôm sau sẽ bị treo ngược lên đèn đường hoặc cột điện.

Sáng sớm hôm sau, Tham Lang nhìn thấy Tề Bất Ngữ khoác ba lô, nhìn dáng vẻ dường như chuẩn bị ra ngoài.

Tham Lang tiến gần lên cười nói: "Đại đương gia, có cần người phiên dịch không? Tham Lang hết lòng phục vụ ngài!"

Tề Bất Ngữ nhìn anh ta một cái.

Oán Quỷ cũng vọt lên, nói: "Đại đương gia, tôi tôi tôi! Gần đây tôi khổ luyện ngôn ngữ kí hiệu, đã tự học đến thủ ngữ cấp chín rồi, chọn tôi chọn tôi!"

Tham Lang nói: "Tay trái anh tàn tật, hơn nữa còn là tên thần kinh, không thích hợp!"

"Đại đương gia, chọn tôi, tôi không nhiều chuyện, hơn nữa ăn nói lại dễ nghe, có thể cống hiến hết mình!" Dạ Ma cũng nhảy ra, vỗ ngực nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK