Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể Hồng Thiên Đô lại lúc lên lúc xuống, sau ba hơi thở đã đuổi theo hắn!

Sau lưng Tề Đẳng Nhàn là một gốc đại thụ một người trưởng thành mới có thể ôm hết!

Trong nháy mắt lưng hắn dựa vào đại thụ, chân phải nâng lên, chống lên thân cây, chân trái dẫm nửa vòng tròn, dùng nhưng mài Bộ, như con quay xoay đi ra ngoài.

Khuỷu tay Hồng Thiên Đô rầm một tiếng đập vào đại thụ, khiến cho thân cây phảng phất như bị đại pháo ném phải, vụn gỗ bay tán loạn, rồi sau đó trong nháy mắt gãy, ngã xuống đất.

Vào thời điểm Tề Đẳng Nhàn đang dời đi chỗ khác, một bàn tay nhô ra, dùng chiêu thức “Lãm Tước Vĩ” của Thái Cực quyền, hơi bám vào bả vai Hồng Thiên Đô.

Advertisement

Năm ngón tay của hắn mở ra, tựa như móc sắt, đầu ngón tay bấu vào trong cơ bắp của đối phương, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Cùng lúc đó, hắn hơi hơi ngồi xổm xuống, một tay đã vòng đến phía sau Hồng Thiên Đô, bắt được đai lưng của đối phương.

Hồng Thiên Đô vừa rồi thế tới quá mạnh, một kích đánh hụt, căn bản không kịp xoay người, chỉ có thể tận lực vặn vẹo eo, đứng thế trung bình tấn, hung hăng đập cái trán vào mũi Tề Đẳng Nhàn!

“Bốp!”

Advertisement

Tề Đẳng Nhàn bị một chiêu “Kim Kê Mổ Thóc” nện vào xương mũi, cái mũi phát ra một tiếng vang giòn tan, sau đó máu tươi chảy ròng ròng.

Trong thời điểm cái mũi đã chịu đòn nghiêm trọng, người sẽ chảy nước mắt, sẽ nhắm mắt lại,mở to như thế nào cũng không mở ra được, cho dù có mở, trước mắt cũng đen xì, cái gì cũng không nhìn thấy.

Trong nháy mắt mù tạm thời ngắn ngủi, Tề Đẳng Nhàn lại vẫn nắm chặt bả vai và đai lưng của Hồng Thiên Đô, gầm lên giận dữ, trực tiếp nhấc cả người ông ta lên khỏi mặt đất!

Cùng lúc đó, một chân hắn gập đầu gối, bốp một tiếng đá vào xương cụt của Hồng Thiên Đô, cả thân thể cũng lay động theo, thẳng tắp ném Hồng Thiên Đô văng ra ngoài!

“Rầm!”

Thân thể Hồng Thiên Đô lăn trên mặt đất, liên tục lăn mười mấy vòng, khiến cho vỡ đầu chảy máu.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn ném bay ông ta, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, che cái mũi lại phì phò thở dốc, máu mũi chảy không ngừng.

Hồng Thiên Đô lại chậm rãi chống mặt đất đứng lên, mặt không biểu tình chậm rãi đi về phía Tề Đẳng Nhàn…

Thấy một màn như vậy, bốn người xem chiến cũng tạm thời ngừng thở.

Hồng Thiên Đô này làm bằng sắt sao? Xương cụt trúng một đá, hẳn là đã nát mới đúng, tại sao vẫn còn có thể đứng lên?

Tề Đẳng Nhàn còn ngồi dưới đất, Hồng Thiên Đô lại đã sắp chạy tới trước mặt hắn.

“Ông rất mạnh, kiểu đấu này có hơi thái quá, kình của tôi không lớn bằng ông.” Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cái mũi của mình, răng rắc một tiếng, bẻ xương mũi trở về lại vị trí cũ.

Hồng Thiên Đô cúi đầu nhìn hắn, thở dài, nói: “Đáng tiếc, cuối cùng người thắng vẫn là tôi, hiện tại, tôi đã có thể đánh chết cậu.”

Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nở nụ cười, hỏi: “Ráng chống đỡ có thú vị không? Xương cụt đã nát, tri giác của chi dưới rất nhanh sẽ không còn đúng không?”

Hồng Thiên Đô lập tức hừ lạnh một tiếng, ngã ngồi xuống đất, sau đó, máu tươi bắt đầu chậm rãi từ đôi mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai chảy xuôi xuống.

“Ông biết bản thân bất kể thắng hay thua cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ, dứt khoát dùng cách đánh mạnh nhất hung hãn nhất, không tiếc bất kì điều gì ép hết thể lực và khí huyết.”

“Cách đánh này rất mạnh, thiếu chút nữa đã đánh chết tôi, đáng tiếc, cuối cùng ông vẫn không thể thành công.”

“Nếu không phải trong tình huống này, dùng cách đánh bình thường để so chiêu, ông không nhất định có thể đánh tôi thành như vậy.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Hồng Thiên Đô, lau khô máu mũi, mỉm cười nói. . Truyện Sủng

Sau khi Hồng Thiên Đô nghe được lời này cũng nhịn không được cười cười, nói: “Tôi vốn tưởng rằng có thể đánh chết cậu, không nghĩ tới, cậu vậy mà lại lợi hại như vậy.”

Sau khi nói xong lời này, ánh mắt ông ta bắt đầu trở nên vẩn đục, toàn bộ hốc mắt đều là máu, gần như đã không còn thấy rõ người đối diện.

Trái tim của ông ta nát, có thể chống đỡ đến hiện tại, còn có thể nói chuyện, đã là chuyện không thể tưởng tượng.

“Rất muốn sống sót, lại luyện võ công cao một chút, đáng tiếc rằng, đời này chấm dứt.” Hồng Thiên Đô chậm rãi nói, sau đó, đầu ông ta chậm rãi gục xuống, cằm đặt lên trên ngực.

Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rốt cuộc ông đã chết, hiện tại tôi an tâm hơn nhiều!”

Lần đầu tiên hắn có một loại cảm giác nhẹ nhàng sau khi loại bỏ đại địch, phiền toái mà Hồng Thiên Đô mang đến cho hắn thật sự quá lớn.

Ngay lúc này Ngọc Tiểu Long tiến lên, liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh thành công, có phải nên chúc mừng anh hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Không có gì đáng để chúc mừng, chỉ là làm một chuyện tôi vốn nên làm thôi.”

Lão đồ tể nói: “Nhị đương gia uy vũ!”

Một trận chiến này, cho dù là đối với cao thủ đứng đầu như bọn họ mà nói cũng là vô cùng xuất sắc.

Không phải là cuộc chiến nghiêng về một phía, mà là một hồi chiến đấu thế lực ngang nhau, thậm chí, vài lần Tề Đẳng Nhàn suýt nữa bị Hồng Thiên Đô đánh chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK