Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Quan Quan muốn phát điên tại chỗ, sắc mặt cô ta trầm xuống, nói: "Viện trưởng Hồ, ông chưa nghĩ kỹ đã mở miệng nói rồi đúng không? Hay là ông đang muốn chơi chúng tôi."

Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn cũng đen đi một chút, Dương Quan Quan là quả táo đỏ ngon miệng mà hắn luôn nhẫn nhịn không dám động vào, hắn coi cô ta là người của mình, nếu có người dám có ý nghĩ xấu với cô ta, nhất định hắn sẽ trả đũa người đó.

Lý Vân Uyển cũng cảm thấy Hồ Đức rất không tôn trọng người khác, đưa ra yêu cầu quá phận như vậy đã không nói, thậm chí còn chỉ cho hai loại thuốc ít được chú ý trong đơn thuốc đặt hàng?

"Các người còn muốn nói gì nữa thì nói đi, không muốn nói thì cút." Hồ Đức lạnh lùng nói.

Dương Quan Quan cười lạnh, nói: "Lão già kia, tôi sợ ông bây giờ có lẽ cũng không cứng nổi nữa, thế mà còn muốn chơi gái à?"

Lý Vân Uyển nghe được lời này của Dương Quan Quan thì lắp bắp kinh hãi, cô ta chưa từng nghĩ tới lời nói của cô ta cũng có thể kiên cường như vậy, đấy không phải phong cách trước kia của cô ta!

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi cũng biết ông căn bản không muốn nói đến chuyện này, ông chỉ đang cố ý làm nhục chúng tôi."

Hồ Đức giang hai tay ra, nói: "Ồ, đúng rồi, tôi chính là đang sỉ nhục các người!"

Sau khi nói xong, ông ta đứng dậy, cười lạnh nói: "Cho mấy người nước oxy già và mấy loại đơn đặt hàng đó là đã đủ ý tứ lắm rồi, còn không biết thỏa mãn, lại còn tới cửa tìm tôi?"

"Cho rằng trong tỉnh có kẻ giúp các người nói chuyện là rất trâu bò đúng không? Vậy ngại quá, tôi không nuốt nổi!

"Hiện tại, ngay cả những đơn hàng lợi nhuận thấp kia ông đây còn không muốn cho các người, từ đâu tới thì cút về nơi đó được rồi đất!"

Dương Quan Quan xắn tay áo lên, muốn tát lão già này hai cái.

Lại bị Tề Đẳng Nhàn đưa tay ngăn lại, điều này làm cho Lý Vân Uyển khiếp sợ...

Bình thường không phải đều là Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình muốn đánh người, sau đó cô ta và Dương Quan Quan cùng ngăn cản sao?

Lúc này, ngược lại là Dương Quan Quan muốn đánh người!

"Tốt, chỉ hy vọng lão già như ông có thể một mực kiên cường như vậy, không khéo sau này lại chính mình tự đánh mặt của mình, tới khóc lóc cho chúng tôi đơn đặt hàng!" Tề Đẳng Nhàn ngòi cười nhưng trong không cưới nói.

"Các người thì tính là gì chứ? Thật sự cho rằng mình có chút tiền là muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho các người biết, mấy cái thứ ấy không thể thành thật được đâu! Đừng nói là đơn của viện tỉnh, cho dù là đơn hàng của bệnh viện thành phố Trung Hải các người cũng đừng hòng lấy được!"Hồ Đức mở miệng ra chửi, không hề khách khí mà mở cửa ra, tiễn bọn họ ra về

Dương Quan Quan thấp giọng nói: "Không dạy dỗ lão ta một chút sao?"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Không cần thiết, đi thôi."

Dương Quan Quan khó chịu nói: "Người bị nhục nhã không phải là anh!"

Tề Đẳng Nhàn hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, làm cô ta câm miệng.

Lý Vân Uyển nhịn không được buồn cười nói: "Quan Quan, tính tình của cô bây giờ lớn hơn trước kia nhiều rồi, hình như tôi chưa từng thấy cô như vậy."

Dương Quan Quan nói: "Cách làm người của hắn thật sự khiến cho người ta cảm thấy giận chết mà, tôi chỉ là không thể nhịn được nữa mà thôi."

Sau khi ba người rời đi, Hồ Đức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

"Phác tổng, đúng vậy, người đã bị tôi đuổi đi rồi, tôi còn sỉ nhục bọn họ một trận..."

"Ha ha ha, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!"

"Đương nhiên, đương nhiên, sản phẩm thuốc của bệnh viện chúng tôi tuyệt đối đều được nhập từ dược phẩm Thượng Thiện mà ngài thành lập."

Hồ Đức vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ với Phác Tinh Thiện ở đầu dây bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK