Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Hà Đồ né khỏi đòn tấn công của hai người kia, vừa mới đứng dậy đã thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ngay bên cạnh mình.

Hai người này đột nhiên liên thủ lại với nhau, một mình ông ta căn bản không thể đánh lại, trực tiếp ăn trọn một đòn “Đài thân chưởng” của Tề Đẳng Nhàn vào dưới cằm, cơ thể lập tức bị đánh bay lên không trung.

Ngay sau đó Tề Đẳng Nhàn đưa cả hai tay ra trước, đấm bôm bốp vào hai bên sườn bụng của Lý Hà Đồ.

Cơ thể của Lý Hà Đồ lập tức bay ra ngoài hệt như con diều đứt dây, Ngọc Tiểu Long thấy hai chưởng kia vẫn chưa giết chết ông ta thì vô cùng sửng sốt, lập tức đuổi theo muốn bồi thêm vài đòn.

“Dừng ở đây được rồi, vị này chính là Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Long Môn, đánh chết ông ta thì phiền phức lắm!” Tề Đẳng Nhàn nói với Ngọc Tiểu Long.

“Hả?” Nghe được những lời này, Ngọc Tiểu Long không khỏi bàng hoàng sửng sốt.

Người vừa bị họ đánh hội đồng lại là Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Lông Môn ư?

Chính là vị đà chưởng Long Môn nổi tiếng khắp thiên hạ?!

Nhất thời cô có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.

Lý Hà Đồ phun ra một ngụm máu trong miệng, cố gượng dậy từ dưới đất, tức muốn chết đi được. Ông ta cũng ấm ức lắm chứ, mình đang chiếm thế thượng phong, sắp đánh bại được Tề Đẳng Nhàn thì kết quả là Ngọc Tiểu Long lại từ đâu chui ra phá đám.

Cũng may là Tề Đẳng Nhàn đã nương tay khi tung ra hai chưởng kia, nếu không thì hai quả thận của ông ta đã bị đập nát, khiến ông ta chết bất đắc kỳ tử ngay tại trận.

Lý Hà Đồ cười gằn: “Thằng nhãi con, cậu điên rồi à, không đánh lại tôi thì gọi người giúp đỡ?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Tôi đâu có không đánh lại ông, hơn nữa tôi cũng không gọi người giúp đỡ, tự cô ấy muốn vào giúp tôi đấy chứ.”

Ngọc Tiểu Long nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Tôi còn tưởng anh gặp phải kẻ địch sống chết không đội trời chung nên mới ra tay giúp đỡ, nào ngờ ông ấy lại là hội trưởng của tổng hội Long Môn.”

Lý Hà Đồ lau máu chảy ra bên khóe miệng, ôm quyền hỏi: “Vậy cô chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Ngọc, tướng quân Ngọc Tiểu Long?”

Ngọc Tiểu Long khẽ gật đầu rồi nói: “Hội trưởng Lý, thực sự rất xin lỗi ông, tôi không biết đó là ông nên ra tay có hơi nặng.”

Lý Hà Đồ khổ mà không nói ra được, đường đường một thân nam nhi mà lại bị đàn bà con gái đánh bầm dập, có vẻ vang gì đâu mà nói.

“Sao ông lại xuống tay với anh ta vậy? Là vì chuyện anh ta đánh chết Văn Dũng Phu sao?” Ngọc Tiểu Long nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn rồi cất tiếng hỏi Lý Hà Đồ.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Văn Dũng Phu căn bản không phải do tôi giết chết, tôi chỉ bẻ gãy một cánh tay của ông ta thôi, cái chết của ông ta không có liên quan gì với tôi cả, cô đừng nói lung tung.”

Cái chết của Văn Dũng Phu vẫn luôn bị quy cho hắn làm, đúng là há miệng mắc quai, hắn không thể giải thích rõ ràng được.

“Tôi tới tìm cậu ta là để mời cậu ta làm đà chủ phân đà Long Môn ở Ma Đô.” Lý Hà Đồ phủi bụi đất trên người, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bản thân ông ta là hội trưởng tổng hội tự mình tìm đến chiêu mộ người tài, đối phương không chịu đồng ý thì thôi đi, lại còn liên thủ cùng với Ngọc Tiểu Long để đánh cho mình một trận, làm gì còn lý lẽ nữa? Càng nghĩ càng thấy ức!

Ngọc Tiểu Long hỏi: “Sau đó thì sao? Anh ta từ chối ông à?!”

Lý Hà Đồ đáp: “Dĩ nhiên là cậu ta từ chối rồi.”

Ngọc Tiểu Long bất đắc dĩ cười khổ, đà chủ của phân đà Long Môn là một chức danh rất lớn đấy, nhất là phân đà ở Ma Đô, đó là thủ đô tài chính của quốc gia này!

Long Môn và Hồng Bang là hai tổ chức lớn nhất nước Hoa, hội viên của họ trải rộng khắp toàn cầu, gia nhập cùng với họ chỉ có chỗ tốt chứ không tìm ra chỗ xấu.

Chỉ tính riêng trong giới quan chức cấp cao của nước Hoa, Ngọc Tiểu Long đã biết có vài người trước đây từng nhận sự giúp đỡ của Long Môn và Hồng Bang, có liên quan mật thiết đến bọn họ.

Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái thật to rồi nói: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây!”

Lý Hà Đồ gọi hắn lại: “Đợi chút đã, để tôi nói xong rồi hẵng đi!”

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười: “Ông thuyết phục cũng chẳng thuyết phục được, đánh cũng đánh không lại, còn gì để nói nữa chứ?” a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK