“Lần này tôi có thể dựa vào năng lực của mình giải quyết, nhưng lần sau thì sao, người tới so với họ Mã còn lợi hại hơn thì sao?”
"Hoặc là nói, chúng tôi nếu không phải là Dược Phẩm Thiên Đường, mà là doanh nghiệp khác? Không phải đưa thuốc đến là phân viện Chu Tước Chiến của các người, mà chỉ là bệnh viện bình thường khác?!”
Tề Đẳng Nhàn nói, giống như một cái gai đâm ngay vào chỗ yếu hại nhất.
Đúng vậy, cuối cùng, không phải là hắn ta sai.
Hơn nữa, nếu thật sự muốn truy cứu đến cùng, người sai kia hẳn là người đem quyền lực giao cho Mã cục trưởng.
La Thái Cực sau khi nghe được lời của Tề Đẳng Nhàn, cũng không có phản bác ngay, mà là trầm mặc suy nghĩ sâu xa.
Qua hồi lâu, ông ta mới chậm rãi thở dài, nói: "Tôi cuối cùng cũng biết vì sao Ngọc tướng quân lại giúp cậu rồi, tư tưởng của các người, vạy mà lại vô cùng nhất trí.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Có lẽ tôi cũng có lỗi, tôi nên nói chuyện với ông sớm hơn một chút.”
Advertisement
La Thái Cực nhìn thấy thái độ của hắn đột nhiên biến hóa, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng co rút, oán hận nói: "Lưu manh!”
Tề Chờ Nhàn dang hai tay ra, cũng không tức giận.
La Thái Cực nói: "Chuyện lần này thì thôi, nhưng mà, nếu lần sau còn có chuyện như vậy phát sinh, tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng thông báo cho tôi, mà không phải chơi trò lười biếng này, làm cho chúng tôi phải chủ động đến hỏi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "La viện trưởng nói đúng, tôi nhớ kỹ rồi. Còn chuyện làm ăn..."
La Thái Cực nói: "Mặt mũi của Ngọc tướng quân tôi không thể không cho. "
Tề Đẳng Nhàn nói: "À... Vậy sau khi nghiên cứu ra thuốc bột tắng của Trần thị, chúng tôi sẽ ưu tiên cung cấp cho bệnh viện của chiến khu Chu Tước.”
La Thái Cực sau khi nghe được những lời này, lắp bắp kinh hãi, râu ria đều run rẩy, rung động nói: "Cậu nói cái gì vậy? Thuốc bột trắng Trần Thị!”
“Đúng vậy, tôi bỏ ra ba trăm triệu USD mua công thức thuốc bột trắng Trần thị, hiện tại đang nghiên cứu chế tạo." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Hắn rất vui khi nhìn thấy bộ dáng này của La Thái Cực, vừa rồi còn hung hăng đắc ý mà giáo huấn mình.
Lục Đương Tiên ở một bên cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thuốc bột trắng Trần thị, công thức này, quan chức khắp Hoa quốc đều đã tìm Nam Dương Trần thị để thương lượng qua, nhưng vẫn không ai lấy được.
Tề Đẳng Nhàn, rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà có thể lấy được công thức thuốc bột trắng của Trần thị, thật sự không thể tưởng tượng nổi!
"Cậu không nói dối chứ Nói lời giữ lời?!” La Thái Cực kích động hỏi.
"A... Tôi nói lời đương nhiên giữ lời rồi, chỉ là không biết trong quá trình nghiên cứu, tôi có hay không sẽ lười biếng, dẫn đến việc nghiên cứu thuốc quá chậm.” Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, lười biếng nói.
Khóe miệng La Thái Cực điên cuồng giựt giựt, trong lòng nhiều lần mắng hai chữ "lưu manh” hết lần này đến lần khác, tức giận đến đỉnh đầu cũng muốn bốc khói xanh.
Lý Vân Uyển cũng nghe được không khỏi co giật khóe miệng, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật đúng là lưu manh hàng thật giá thật.
Vừa mới bị La Thái Cực mắng một trận, quay đầu lại đã mang thuốc bột trắng của Trần thị ra để diễu võ dương oai.
La Thái Cực đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời của Tề Đẳng Nhàn, nếu như hợp tác thật sự chấm dứt, vậy sau khi thuốc bột trắng của Trần thị nghiên cứu chế tạo xong, bọn họ quá nửa là không được một ty nào.
Nghĩ tới đây, ông ta tức giận không chỗ phát tiết, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự quá âm hiểm giả dối.
Đến lúc đó thuốc bột trắng Trần thị sản xuất ra, hết lần này tới lần khác ông ta không lấy về được, chỉ sợ, ông ta cũng không thể không cúi đầu tìm Tề Đẳng Nhàn ôn hoà bàn chuyện này.
Khi đó, mới thật sự là bị vả mặt đau!
"Tiếp tục hợp tác, đến khi nào thuốc trắng Trần thị sản xuất ra, kính xin Tề tổng ưu tiên cung cấp cho chúng tôi." La Thái Cực bây giờ sắc mặt vô cùng ôn hoà.
"Không thành vấn đề, La viện trưởng tuy rằng tính tình hơi nóng nảy một chút, thích chụp mũ lung tung cho người khác một chút, nhưng người vẫn là người tốt, tôi không có ý kiến gì!" Tề Đẳng Nhàn tủm tỉm nói.
La Thái cực kỳ tức giận, suýt nữa trợn trắng mắt, cảm thấy tên này thật sự có bụng dạ hẹp hòi, mượn cơ hội này mắng ông ta một trận!
Buổi tối, Tề Đẳng Nhàn "Đại nhân không chấp tiểu nhân" mời La Thái Cực và Lục Đương Tiên hai người đi ăn cơm, còn khui rượu ngon từ nhà Hướng Đông Tình để tiến hành chiêu đãi.
"Sự lưu manh của cậu, hôm nay coi như cậu trâu bò. Lão tử đã nhiều năm không có nếm qua loại thiệt thòi này rồi!" La Thái Cực sau cùng uống đến mơ mơ màng màng, nhịn không được chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn mắng ra lời trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn lúc này đương nhiên không so đo, cười ha ha một tiếng, sau đó nói: "Tôi đưa La viện trưởng lên xe, cái kia, Lục viện trưởng, trên đường cẩn thận.”
Lục Đương Tiên nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt quỷ dị, tên lưu manh này, ngay cả La Thái Cực cũng bị hắn chọc một phát.
Nội dung tiếp theo được up tại truyenazz.vn.VN nha!!