Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra khỏi sân bay, thấy Lương Kiêu không còn đi theo nữa, lúc này cô gái tên là Hứa Ức Ngọc mới thở phào một hơi.

Tề Đẳng Nhàn lại phát hiện ra có đặc công của Cục An ninh Quốc gia đang theo dõi bọn họ, xem ra đám người này trọng tâm theo dõi những hành khách đến từ Nam Dương và phải tiến hành điều tra từng người một.

Hứa Ức Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tôi vô cùng xin lỗi về chuyện ban nãy, nhưng mà tôi cũng thực sự hết cách rồi.”

Tề Đẳng Nhàn cau mày nói: “Chị gái à, một câu xin lỗi thôi là xong chuyện rồi à? Cái người tên Lương Kiêu đó có lai lịch không nhỏ có đúng không?”

Trên mặt Hứa Ức Ngọc hiện lên một vẻ áy náy, cô gượng cười và nói: “Là do tôi đã không suy nghĩ thông suốt, lúc đó tôi quá vội vàng nên đã kéo anh vào, xin lỗi anh nhé!”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu.

Hứa Ức Ngọc nói: “Cái tên Lương Kiêu đó thực sự không dễ chọc vào, anh ta là thái tử gia của băng đảng Hòa Liên Thắng ở Hương Sơn cũng thôi, thế lực không nhỏ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã biết người ta là xã hội đen rồi mà cô còn lấy tôi ra làm lá chắn, tôi đâu có chọc giận cô đâu nhỉ?”

“Không có... Chỉ là tôi cảm thấy nếu như anh đã có thể chủ động ra tay cứu người khi ở trên máy bay thì chắc chắn anh cũng là một người có lòng nhiệt tình, anh nhất định sẽ đồng ý giúp tôi. Chỉ là lúc đó tôi thực sự đã không suy nghĩ thông suốt, không nghĩ cho kĩ xem chuyện này sẽ mang đến phiền phức và hậu quả gì cho anh.” Hứa Ức Ngọc nói với vẻ rất có lỗi.

“Người tốt thì cứ phải gặp xui à?” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô và nói với giọng không vui.

Hứa Ức Ngọc đưa tay ra vẫy một chiếc taxi rồi kéo Tề Đẳng Nhàn lên xe và nói: “Xin lỗi nhé, anh về nhà với tôi trước đi... Dù sao cũng là do tôi đã hại anh bị Lương Kiêu ghi thù, nếu như anh cứ đi qua đi lại ở bên ngoài như thế thì rất có thể sẽ gặp chuyện không hay ở trên đường mất.”

Tề Đẳng Nhàn thấy đặc công của Cục An ninh Quốc gia vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình thì cũng không từ chối mà đồng ý lên xe cùng Hứa Ức Ngọc.

Suy cho cùng thì ban nãy hai người cũng đã đóng giả là tình nhân rồi, nếu như tách ra vào lúc này thì sẽ càng đáng nghi hơn nữa.

Ít nhất thì cũng phải đợi đến lúc người của Cục An ninh Quốc gia gạt hắn ra khỏi danh sách tình nghi rồi hẵng nói!

“Thực sự rất xin lỗi, làm phiền đến anh rồi, đợi đến khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ đưa cho anh một triệu để bồi thường.” Hứa Ức Ngọc nói với vẻ xin lỗi.

“Đây là chuyện của một triệu hay sao hả? Người ta là ông trùm xã hội đen đó, tôi có thể bị người ta nhắm vào bất cứ lúc nào rồi chết thảm ở ngoài đường đó. Càng huống chi tôi vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, cô bảo tôi đóng giả làm bạn trai của cô, chuyện này nhất định sẽ khiến cho danh tiếng của tôi phải chịu tổn hại!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ hung dữ.

Hứa Ức Ngọc nói với vẻ ngượng ngùng: “Thế anh nói xem tôi phải làm gì đây?”

Tề Đẳng Nhàn liếm khóe môi một cái rồi nói: “Phải thêm tiền!”

Hứa Ức Ngọc bỗng chốc choáng váng, cô dở khóc dở cười và nói: “Được được được, thêm tiền cũng được! Cơ mà anh cũng phải xứng đáng với giá tiền đó mới được, anh về nhà với tôi để diễn một vở kịch, đợi đến khi chuyện này qua đi thì tôi sẽ thêm tiền cho anh.”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Thế cũng được.”

Tề Đẳng Nhàn phát hiện chiếc xe taxi đang đi về phía khu nhà giàu, xem ra gia đình Hứa Ức Như cũng khá là ghê gớm đó.

Không bao lâu sau, chiếc xe taxi dừng lại ở bên ngoài một khu biệt thự.

Hương Sơn nơi đây tấc đất tấc vàng, có thể sống được ở trong những căn biệt thự về cơ bản đều là những gia đình vô cùng giàu có, những gia đình không có nổi hơn một tỷ thì không thể sống ở đó được.

“Bố của tôi tên là Lý Trường Ca, mẹ của tôi tên là Triệu Tân Lan, tôi sẽ bảo anh là bạn trai của tôi, làm phiền anh hãy phối hợp với tôi một chút. Khoảng thời gian này anh có thể sống tạm ở nhà của tôi, đợi đến khi Lương Kiêu hết giận rồi thì anh hẵng rời đi cũng được.” Hứa Ức Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn thuận miệng đồng ý, vừa hay hắn có thể mượn Hứa Ức Ngọc để thoát khỏi sự theo dõi của Cục An ninh Quốc gia.

Sau khi xuống xe, hai người đi thẳng vào bên trong biệt thự của Hứa gia.

Đặc công ở phía sau nhìn thấy vậy thì ấn vào tai nghe và nói: “Hai người họ đã đi vào bên trong biệt thự của Hứa gia rồi, cô gái đó là Hứa Ức Ngọc, thiên kim của Hứa gia, chắc là không có gì dối trá trong chuyện này đâu.”

“Ừ... có thể gạt bỏ đa số hiềm nghi rồi, cơ mà vẫn phải để ý thêm một chút mới được.” Người chỉ huy ở đầu bên kia nghe xong thì im lặng một lúc rồi trả lời như vậy.

Hứa Ức Ngọc vừa gõ cửa vừa gọi: “Con về rồi đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK