Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Bất Ngữ là một người đàn ông trung niên gầy yếu bị câm, trong mắt người ngoài ông là người kỳ quái.

Triệu Biện Tử là một ông cụ già tóc dài, hơn nữa còn bện tóc thành một bím tóc lớn, trong mắt người ngoài ông ta cũng là một người kỳ quái.

Hai người kỳ lạ này, vào ngày hôm nay, ngoài dự liệu của mọi người mà gặp nhau chính diện.

Lại còn là Tề Bất Ngữ chủ động tìm tới cửa.

Advertisement

Trong lòng Tham Lang thầm líu lưỡi: "Lần này cũng quá kích thích rồi, Đại đương gia đánh thần hộ mệnh của Triệu gia, không biết ai có thể sống sót đây?”

Trong lòng anh ta lúc này cũng không dám có ý nghĩ nhặt của hời gì, nếu không bị hai người này phát hiện, lỡ họ giết anh ta trước rồi mới đánh nhau thì sao.

Sở dĩ gọi anh ta là Tham Lang bởi vì đó là một phần tính cách khác người, hơn nữa còn vô cùng tham lam, chỉ cần có cơ hội là đưa tay ra nắm lấy.

Advertisement

“Năm đó ở Đế Đô không thể đánh chết ông là tiếc nuối cả đời của tôi!” Triệu Biện Tử nhìn Tề Bất Ngữ, nghiêm túc nói: "Để cho ông giết quá nhiều người, cũng là lỗi của tôi.”

Tề Bất Ngữ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng trắng sáng, bàn tay to gầy trơ xương chậm rãi đưa lên, đặt ở phía trước.

Đang lúc Tham Lang cho rằng ông sẽ làm ra tư thế gì ghê gớm, ngón giữa của Tề Bất Ngữ bật lên, hướng về phía Triệu Biện Tử!

"Không hổ là cha của Nhị đương gia, tính tình..." Trong lòng Tham Lang thầm kêu than.

Sắc mặt Triệu Biện Tử không thay đổi, ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Tề Bất Ngữ, thản nhiên nói: "Nếu cậu tình nguyện nghe theo Triệu gia, tôi có thể đồng ý cho cậu quay về Đế Đô, cho cậu gặp Triệu Tư Thanh!”

Tề Bất Ngữ lắc đầu, thu ngón giữa lại rồi giơ ngón cái lên, sau đó chậm rãi xoay cổ tay hướng xuống đất.

“Xem ra là ông muốn đi chết, cho dù tôi có đánh chết ông thì cũng chẳng ai có thể nói được gì!” Triệu Biện Tử đi một bước ra khỏi đình viện, bím tóc sau đầu cũng bay lên, trong nháy mắt khí thế cả người bộc phát đến đỉnh điểm.

Tề Bất Ngữ bất động như thần, ông giống như một pho tượng thần trên đền thờ, coi thường mọi thứ trước mắt.

Triệu Biện Tử nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị đánh quyền, khí tức cả người tụ lại ở một chỗ, không hề có bất kì sơ hở nào.

Tề Bất Ngữ giơ tay trước lên, chân phải chà xát về phía trước, đứng thành tư thế của hình ý quyền.

Tề Bất Ngữ đã chủ động tới, cho nên ông muốn động thủ trước!

Bước chân ông miết lên mặt đất, trong nháy mắt giày bay lên, cả người như được lắp lò xo, “bụp” một tiếng đã đứng trước mặt Triệu Biện Tử, hai mắt mở to giống như mãnh hổ ngủ gật bị đánh thức!

Ánh mắt Triệu Biện Tử cũng nhanh chóng trở nên sắc bến, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt Tề Bất Ngữ, cơ thể theo bản năng phản ứng lại.

“Hổ hình phách quyền!” Thoáng cái trong lòng Triệu Biện Tử đã đoán được chiêu thức mà Tề Bất Ngữ sắp dùng, ông ta nâng cánh tay phải lên, di chuyển về phía trước.

Nắm đấm của Tề Bất Ngữ khẽ đập trúng cánh tay gầy gò của Triệu Biện Tử, nhưng lại gây ra tiếng động như tiếng kim loại va chạm, làm cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Bổ quyền vừa rồi của Tề Bất Ngữ không đánh trúng, dưới chân lập tức xoay một cái, cánh tay phải nhấc lên theo, gót chân làm mặt đất rung chuyển thành một vũng to đáng sợ, nắm đấm theo đà đấm thẳng vào ngực đối phương!

"A..."

Tham Lang ở một bên nhìn không khỏi suýt xoa, nếu đổi lại là anh ta bị đánh một quyền này, có khi đã bị đánh đến mức chấn động xương cốt toàn thân, răng rơi đầy đất.

Triệu Biện Tử không né không tránh, lật cánh tay phải một cái, nắm tay, cúi đầu xuống đỡ!

“Bụp!”

Lại là một màn lấy cứng chọi cứng không ai nhường ai!

Cổ tay Tề Bất Ngữ lật lại, năm ngón tay mở ra, trong nháy mắt nắm thành một hình dạng hết sức kỳ lạ, đưa lên trên!

"Thần biến." Trong mắt Triệu Biện Tử hiện lên sự kinh ngạc: "Hình Ý quyền của ông ta đã đạt tới cảnh giới thần biến cao nhất rồi, so với những đại tông sư ngày xưa quả thực không thua kém chút nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK