Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là cục trưởng Triệu Thiên Lộc, người đứng đầu giới cảnh sát thành phố Trung Hải, vậy mà ông ta lại đích thân dẫn đội tới rồi, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Cục trưởng Triệu từ trước đến nay nổi tiếng là cứng rắn, lần này đích thân dẫn đội đến, người phạm tội lần này đen đủi rồi!"

"Không ngờ hôm nay có thể gặp được nhân vật lớn như cục trưởng Triệu, cũng không biết ai kinh động đến ông ta, không muốn sống nữa rồi à."

Thấy Triệu Thiên Lộc khí thế hung dữ đi vào, mọi người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Triệu Thiên Lộc vừa bước vào nhà hàng, lập tức đi vội đến phòng bao, một số người tò mò đi theo sau, xem có chuyện gì xảy ra.

“Chào cục trưởng Triệu!" Giám đốc nhà hàng thấy Triệu Thiên Lộc liền cười ha hả cúi đầu chào hỏi.

"Ừ…" Triệu Thiên Lộc chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.

Chẳng mấy chốc, ông ta đã dẫn đội đến trước cửa, vẫy tay một cái, đội đặc vụ trực tiếp xông vào.

"Người bên trong là tiểu thiếu gia tập đoàn Hổ Môn, Vương Hổ… Tôi thấy có mấy người của tập đoàn Hổ Môn ngã dưới đất, lẽ nào có người gây rắc rối với tập đoàn Hổ Môn?"

"Trời đất… Đây rõ ràng là chán sống rồi, dám gây rối với tập đoàn Hổ Môn? Chắc chắn là Vương tổng gọi cục trưởng Triệu tới, động vào tập đoàn Hổ Môn, hắn chết chắc rồi."

"Cục trưởng Triệu đích thân dẫn đội tới, rõ ràng là Vương tổng mở miệng rồi, chuyện này không dễ dàng giải quyết, người động thủ chết chắc rồi."

Mọi người dẫn làm rõ được tình hình liền tiếp tục nhỏ giọng bàn tán, người nào cũng nghĩ Tề Đẳng Nhàn chết chắc rồi.

Ngay khi Triệu Thiên Lộc bước vào phòng, lông mày của Hướng Đông Thanh liền giật nhẹ một cái.

Xem ra, Vương Hổ cố tình làm lớn chuyện này lên, kể cả cô ta có muốn bảo vệ Tề Đằng Nhàn, cũng phải trả một cái giá lớn!

Vương Hổ nhìn thấy Triệu Thiên Lộc, lập tức vội vàng đi đến bắt tay ông ta, nói "Cục trưởng Triệu, cuối cùng ông cũng đến rồi, ông phải làm chủ cho doanh nghiệp hiền lành của chúng tôi!"

"Chuyện là như thế này, hôm nay tôi mời Hướng Đông Thanh - Hướng tổng đến ăn cơm, sau đấy tôi bảo cấp dưới đến đặt phòng."

"Phòng đầy rồi, nên tôi đành bảo cấp dưới đến thương lượng với người trong phòng, kết quả đối phương không đồng ý, còn trực tiếp ra tay đánh người."

"Ông thấy rồi đấy, mấy nhân viên này của tôi đều bị tên này đánh bị thương rồi…"

Vừa nói Vương Hổ vừa chỉ tay vào Tề Đẳng Nhàn.

Từ Tiểu Ngọc cũng vội vàng nói: "Cục trưởng Triệu, tôi là người trong cuộc, tôi có thể làm chứng!"

Triệu Thiên Lộc gật gật đầu, sau đó vẫy tay nói: "Đưa đi!"

"Hả?" Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người.

Sau đó, hắn ta cười nói: "Cục trưởng Triệu, tôi cũng là người trong hệ thống cảnh vụ, mặc dù không phải là một đơn vị, nhưng ít nhiều vẫn hiểu quy trình làm việc."

"Ông không nên nghe bọn tôi giải thích à, sau đó mới phán đoán?"

"Hoặc là, đưa cả hai bên đi, tiến hành điều tra một lượt."

Vương Hổ lại lành lùng nói: "Anh là cái thá gì? Đánh người của tôi, cho dù có lý lẽ nào đi nữa, cũng là sai."

"Ở Trung Hải này, tập đoàn Hổ Môn đã muốn động vào anh, thì anh thành thật chịu đi."

"Anh dám đánh trả, vậy tức là phạm pháp!"

Hướng Đông Thanh khó chịu nhíu mày lại, dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng là người của tập đoàn Hướng thị, Vương Hổ đứng trước mặt cô ta nói như vậy, rõ ràng là đang khiêu khích cô ta.

Xem ra, Vương Hổ nóng lòng không chịu được muốn mình xuống nước cầu xin hắn rồi…

Nhưng càng như vậy, Hướng Đông Thanh ngược lại càng không chủ động, bàng quan nhìn mọi việc từ đầu đến cuối.

Triệu Thiên Lộc nghe thấy lời nói kiêu ngạo của Vương Hổ, cũng không có tí phản ứng nào, chỉ lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi làm việc thế nào, không đến lượt anh dạy?"

"Anh làm được việc hơn tôi thì anh lên làm cái chức cục trưởng này đi?"

"Mau đầu hàng, theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra."

Những người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu.

"Đúng là không biết sống chết, đắc tội Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn, khiến cục trưởng Triệu phải đích thân dẫn người tới, còn dám ở đây khua môi múa mép?"

"Mồm mép tép nhảy cũng chả có ích gì, cho dù hôm hay hắn có nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói đến thế nào đi chăng nữa, có nói ra hết sự thật thì cũng vẫn bị kiện, ngồi tù mà thôi."

"Sớm biết có ngày hôm nay, ngay từ đầu cần gì phải làm như vậy? Chọc ai không chọc lại chọc người của tập đoàn Hổ Môn."

Mọi người đều cho rằng Tề Đẳng Nhàn làm việc ác, không thể sống tiếp, dù sao thì người của tập đoàn Hổ Môn không phải ai cũng có thể chọc vào được.

Lý Vân Uyển không khỏi cảm thấy lo lắng, có nhiều đặc vụ như vậy, thậm chí còn do cục trưởng đích thân dẫn tới, Tề Đẳng Nhàn không trở mình được nữa rồi!

"Họ Tề kia, không phải anh nói là muốn để chúng tôi ăn hết đống thức ăn này à? Ha ha..."

"Sao bây giờ anh không nói lại một lần nữa cho mọi người cùng nghe?"

"Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, quỳ xuống ăn sạch đống thức ăn này cho tôi."

"Nói không chừng tập đoàn Hổ Môn chúng tôi sẽ cho anh một cơ hội, để cục trưởng Triệu giảm nhẹ hình phạt cho anh, chỉ ngồi tù 1 năm thôi."

Lúc này Từ Tiểu Ngọc rất đắc ý, nhổ một ngụm nước bọt lên đống đồ ăn rồi ném tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Các người tới phòng của tôi, hùng hổ dọa người, còn nhổ nước bọt vào thức ăn của tôi, bây giờ lại lại gọi cục trưởng tới bắt tôi, còn nói lý lẽ, nói Luật pháp nữa không?"

"Luật pháp? Tôi chính là Luật pháp của thành phố Trung Hải này!" Triệu Thiên Lộc nghe thấy lời này hừ lạnh một tiếng, sải bước đi tới trước mặt Tề Đằng Nhàn.

"Lời ban nãy của thư ký Từ chắc là anh nghe thấy rồi chứ?"

"Bây giờ anh muốn theo chúng tôi quay về tiếp nhận điều tra hay là muốn ăn hết đống thức ăn này rồi theo chúng tôi về?"

"Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn phải ngồi tù, nhưng nếu anh chấp nhận điều kiện của thư ký Từ nói không chừng có thể giảm đi thời gian ngồi tù của anh đấy."

Nụ cười trên mặt Tề Đằng Nhàn nhạt dần, hắn nghiêm túc nói: "Xem ra, đường đường là một cục trưởng như ông cũng không nói lý lẽ?"

Triệu Thiên Lộc hờ hững nói: "Lý lẽ? Lý lẽ gì chứ!"

"Tôi chỉ biết anh đã đắc tội người không nên đắc tội, hơn nữa còn động tay động chân."

"Anh đã dám động tay động chân thì phải nghĩ tới hậu quả! Đây chính là lý lẽ!"

Mọi người nghe Triệu Thiên Lộc nói xong, không nhịn được cười ra tiếng.

"Cái tên họ Tề này có phải là đồ ngốc không? Đã đắc tội với Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn rồi còn đòi nói lý lẽ, nói Luật pháp? Thật là buồn cười!"

"Cục trưởng Triệu còn đích thân dẫn người tới đây, hắn còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Nếu tôi mà là hắn giờ đã lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, nói không chừng còn có một tia hy vọng."

"Đúng vậy, não người này chắc là bị hỏng rồi, chỉ toàn nói lời nhảm nhí, tốn thời gian của mọi người."

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi lắc đầu, nói: "Cục trưởng như ông còn không chủ trì công đạo, không nói lý lẽ, vậy thì chỉ đành để một mình tôi tới thôi."

Ánh mắt Triệu Thiên Lộc trở nên lạnh lẽo, không nói lời nào nhưng ý uy hiếp hiện rõ trên mặt, không cần nói cũng biết.

"Ha ha, cục trưởng Triệu đã tới đây rồi, hắn còn dám làm cái gì? Còn uy hiếp tôi ăn hết đống thức ăn này, không ăn hết là không được ra khỏi phòng?"

"Mấy lời nói của hắn còn không bằng tiếng đánh rắm!"

Gương mặt Từ Tiểu Ngọc tràn đầy coi thường, vô cùng xem thường hắn.

"Không, lời cần nói cũng đã nói rồi, bây giờ đến lúc tôi ra tay rồi." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Mọi người đều nhìn hắn giống như nhìn quái vật vậy, không phải chứ? Cái tên này còn chuẩn bị ra tay sao?

Ra tay ngay trước mặt cục trưởng thành phố Trung Hải - Triệu Thiên Lộc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK