Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tĩnh của vụ nổ thoáng cái đã kinh động đến cấp dưới của Từ Ngạo Tuyết, bọn họ vừa xông vào liền thấy trước mắt là một cảnh tượng kinh hoàng.

Chỉ thấy Từ Ngạo Tuyết đang ngồi ở trước bàn làm việc, cả khuôn mặt dính đầy máu thịt thậm chí những giọt máu đỏ tươi còn chảy xuống dọc theo khuôn cằm nhọn khéo léo của cô ta.

Trên vai cô ta còn dính phải một đoạn ruột nho nhỏ của con chuột…

“Tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Từ, cô không sao chứ!” Mọi người quan tâm hỏi.

Từ Ngạo Tuyết phục hồi lại tinh thần, tức giận đến cả người run rẩy, vừa rồi cô ta thật sự bị dọa choáng váng!

Trước giờ cô ta luôn luôn yêu thích sự thanh khiết, gọn gàng, thậm chí còn có chút khiết phích nhưng vào thời khắc này cô ta chỉ cảm thấy kinh tởm đến mức buồn nôn, vội vàng lấy khăn giấy chà lau hai má nhếch nhác không chịu nổi của mình.

“Tề Đẳng Nhàn, tôi muốn giết anh, tôi với anh không đội trời chung!”

Từ trong miệng Từ Ngạo Tuyết phát ra một tiếng gầm gừ cực kỳ bi ai.

Mọi người nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết thất thố cùng chật vật như vậy đều không khỏi sợ tới mức run lẩy bẩy. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết tức giận như thế.

Rất nhanh, Từ Ngạo Tuyết lau đi hơn phân nửa vết máu trên mặt, sau đó cắn răng nói "Mấy người đều đi ra ngoài!”

Sau khi tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, Từ Ngạo Tuyết trực tiếp đăng nhập vào một trang web nào đó bắt đầu đăng bài treo thưởng, lần này cô ta muốn Tề Đẳng Nhàn phải chết!

Có điều treo thưởng chưa gửi đi chưa được bao lâu, Từ Ngạo Tuyết nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long.

“Tớ nghe nói cậu bị Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn rất thê thảm nên cậu đã tuyên bố treo thưởng trên diễn đàn thế giới ngầm đúng không? Hãy khẩn trương hủy bỏ đi. ” Ngọc Tiểu Long thản nhiên nói.

"Cái gì? Cậu muốn tôi hủy bỏ? Tiểu Long, cậu có biết anh ta vừa mới giao đến cho tôi một quả bom chuột, nổ đến trên mặt tôi đầy máu không!” Từ Ngạo Tuyết rít gào.

Ngọc Tiểu Long lại rất bình tĩnh nói "Là cậu sử dụng những mưu mẹo nham hiểm trước nên anh ta mới phản kích như vậy. Nếu cậu còn tiếp tục sử dụng những thủ đoạn như thế thì hậu quả sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.”

“Nên nhớ cậu là thương nhân chứ không phải xã hội đen."

"Cậu là muốn kiếm tiền chứ không phải cùng người khác đánh đánh giết giết."

"Hiện tại nguồn tài chính của cậu hoàn toàn có thể toàn diện nghiền ép tập đoàn Hướng Thị rồi. Chỉ cần dùng những thủ đoạn thương nghiệp chính quy để giải quyết là đủ cứ hà tất phải làm như vậy?”

Những lời này của Ngọc Tiểu Long khiến Từ Ngạo Tuyết tỉnh táo lại, cô ta gật đầu nói “Cậu nói có lý, vừa nãy là tôi kích động rồi”

Ngọc Tiểu Long nói “Hơn nữa cái tên Tề Đẳng Nhàn này còn là một quản ngục, anh ta nhậm chức ở nhà tù U Đô là nơi giam giữ nhiều tội phạm vô cùng hung ác và tàn bạo!”

“Cậu cảm thấy người suốt ngày tiếp xúc với những tên côn đồ cặn bã đó sẽ sợ chút thủ đoạn này của cậu sao? Không biết chừng anh ta còn học được những thủ đoạn lợi hại hơn từ những người đó thì sao?”

“Cho nên càng vào thời khắc mấu chốt cậu lại càng phải bình tĩnh, phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại để đánh bại bọn họ!”

Từ Ngạo Tuyết chậm rãi nhả ra một ngụm trọc khí nói "Tôi biết rồi chẳng qua chuyện nhục nhã của ngày hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để yên!”

Ngọc Tiểu Long nói “Chờ đến lúc cậu thắng, cậu muốn nhục nhã anh ta như thế nào cũng đều có thể.”

Sau khi Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long kết thúc cuộc điện thoại, trực tiếp hủy bỏ treo giải thưởng. Ngọc Tiểu Long nói không sai, hiện tại vốn của Liên minh thương nghiệp Từ thị có thể toàn diện nghiền ép tập đoàn Hướng Thị nên không cần phải…… dùng cách cực đoan.

Loại thủ đoạn không chính quy này vẫn là để đến lúc thế ngang nhau rồi mới sử dụng.

Đương nhiên Vương Hổ cũng nhận được “bất ngờ” của Tề Đẳng Nhàn đưa tặng, cũng đồng dạng bị máu chuột dính be bét trên mặt, cũng tức muốn chết.

Lúc biết được Từ Ngạo Tuyết nén giận hủy bỏ không treo giải thưởng nữa thì hắn ta vô cùng khó hiểu bèn gọi điện thoại đến để hỏi thăm một phen.

Sau khi Từ Ngạo Tuyết đem lời nói của Ngọc Tiểu Long nói cho hắn, hắn cũng tạm thời tỉnh táo lại, tuy nhiên thù này không thể không báo phải đánh dấu sao ghi nhớ thật kỹ.

Lần đáp trả lần này của Tề Đẳng Nhàn hiển nhiên làm cho Hướng Đông Tình cảm thấy được an ủi, cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn mời anh ta buổi tối đến nhà cô ta ăn cơm.

(2/2)

Tối nay Lý Vân Uyển tổ chức sinh nhật nên anh ta còn phải gặp mẹ vợ vì vậy trực tiếp từ chối lời mời của Hướng Đông Tình, lần sau lại nói.

"Làm sao vậy, sao còn tiu nghỉu bơ phờ thế?" Lúc trở lại công ty cũng mới hơn bốn giờ, Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Vân Uyển trông vẫn còn vẻ phờ phạc rã rượi không khỏi có chút đau lòng.

"Không có việc gì, không có việc gì." Lý Vân Uyển khoát tay áo, chỉ là phân cảnh đẫm máu kia làm cho cô ta cảm thấy không thoải mái.

Vì thế, Tề Đẳng Nhàn lôi kéo cô ta cùng chính mình đi vận động thể thao, vận động một chút có lẽ sẽ tốt hơn.

Lý Vân Uyển trăm mối ngổn ngang không tình nguyện đi theo Tề Đẳng Nhàn đánh mấy lượt cầu lông, sau khi hoạt động một chút cảm xúc đúng thật là tốt hơn không ít.

"Này này, anh không thể cho em thêm ít điểm, ngược đãi em như vậy vui lắm à?!" Lý Vân Uyển bị Tề Đẳng Nhàn đánh một cầu bay qua đầu còn kèm theo sóng âm không khỏi thở hổn hển.

"Ha ha..." Tề Đẳng Nhàn cười nhạt một tiếng, đã muốn phát cầu đi.

Đúng lúc Dương Quan đi ngang qua chỗ này, nhìn thấy động tác đánh cầu của Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn đúng kỹ thuật, cú phát cầu cũng vô cùng hoàn mỹ liền không khỏi nhíu chặt đôi lông mày.

Lý Vân Uyển trở tay đánh cầu về, Tề Đẳng Nhàn tiến một bước dài đuổi theo quả cầu sau đó nhẹ nhàng đánh một cái đem cầu đánh qua lưới.

"Không phải anh ta chỉ thuần túy là một kẻ ngoài nghề chỉ biết lob thôi sao?!" Dương Quan Quan nhìn thấy một màn này đầu óc nhất thời mê man.

nghĩa tiếng anh là: Drop shot, em tra thì trong cầu lông này là kỹ thuật đánh bỏ nhỏ để cầu rơi nhanh gần lưới (còn gọi là chặt cầu); trong tennis cũng gọi là chặt cầu luôn>>

Lần trước khi cô ta và Tề Đẳng Nhàn đánh cầu lông ở câu lạc bộ Thượng Động, Tề Đẳng Nhàn liên tục đánh ra những quả chặt cầu treo cao ngu xuẩn khiến cô điên cuồng bắt chết, đánh đến 18 với 01.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Tề Đẳng Nhàn lại làm cho người ta cảm thấy được chỗ kỳ quái, có thể nói mỗi lần tiếp giao bóng đều đạt đến trình độ hoàn mỹ, đánh cho Lý Vân Uyển rơi hoa nước chảy, căn bản tìm không thấy cơ hội.

Bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn thoáng nhìn thấy Dương Quan Quan tới không khỏi sửng sốt, sau đó đánh ra mấy quả bóng treo cao ngu xuẩn để tặng điểm.

Chờ sau khi anh ta bị Lý Vân Uyển liên tục bắt giết vài lần, sắc mặt Dương Quan Quan trở nên càng thêm khó coi.

“Này, em bảo anh nhường cho em ít điểm nhưng cũng không bảo anh phóng thủy, như vậy thì chả có ý nghĩa gì cả.” Lý Vân Uyển tức giận nói.

“Anh không hề làm như vậy mà, đây chính là trình độ bình thường của anh, vừa rồi là do anh phát huy tốt hơn bình thường thôi!” Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng nghiêm trang đáp lại.

"Bớt nói nhảm! Em cảm thấy thoải mái rồi không đánh nữa." Lý Vân Uyển ném vợt, sau khi vận động một hồi sự khó chịu trong thân thể gần như đã không còn.

Quay đầu lại, Lý Vân Uyển nhìn thấy Dương Quan Quan, liền cười nói: "Quan Quan, kỹ thuật của cậu tốt hơn tớ, cậu có muốn cùng anh ta đánh mấy lượt hay không?”

Dương Quan Quan đen mặt nói "Không cần, tớ không thích chơi cầu lông!”

Bây giờ cô ta đã xác định được lần trước lúc ở câu lạc bộ Thượng Động, Tề Đẳng Nhàn mời cô chơi cầu lông thuần túy là không có ý tốt, hơn nữa còn cố ý đánh cầu treo cao như kẻ ngốc này cho cô bắt điểm.

Làm thế để làm cái gì, hiện tại dùng mông ngẫm lại đều có thể đoán được!

“Tên háo sắc này, một ngày nào đó tôi nhất định phải bắt anh ta thú nhận!” Dương Quan Quan ngẫm lại liền cảm thấy mình chịu thiệt thòi lớn, trong lòng nghẹn khuất không chịu nổi.

Cô ta đi tới bên cạnh Lý Vân Uyển nói "Vân Uyển, sinh nhật vui vẻ, đây là lễ vật của tớ tặng cho cậu hy vọng cậu sẽ không ghét bỏ.”

Lý Vân Uyển lập tức nhận lấy cao hứng nói "Cảm ơn cậu nhé, Quan Quan, đêm nay cùng tớ đi ăn cơm nha?”

"Ăn cơm tớ sẽ không đi..." Dương Quan Quan lắc đầu cự tuyệt.

"Cậu nha, mỗi lần sinh nhật của chúng tớ, cậu đều gửi quà tặng. Nhưng sinh nhật của cậu cũng không cho chúng tớ biết, cũng không nhận quà của chúng tớ!” Lý Vân Uyển thở dài nói.

"Sinh nhật lần này của tớ có người trải qua cùng tớ rồi nên cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ!" Dương Quan Quan mỉm cười nói.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn trong lòng run lên, mẹ kiếp, Dương Quan Quan sẽ không phát hiện chuyện mình không có ý tốt mời cô ta chơi cầu lông, cho nên muốn trả thù mình chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK