Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng những lời nói ấy thực sự chẳng có tác dụng gì với tôi đâu, vì cô đã nói nhiều lần lắm rồi.”

Từ Ngạo Tuyết giận tới nỗi suýt thì khiến vết thương chưa khép miệng được bao lâu tiếp tục bật máu, cô ta nghiến răng: “Được, hai ta cứ chờ mà xem!”

Sau khi mặc quần áo tử tế, cô ta lại là một trang hảo hán, không, cô ta lại là Từ tổng cao cao tại thượng.

Thế nhưng khi ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì cô ta lại chẳng thể toát ra chút khí chất nào của quá khứ cả, thậm chí chỉ cần trông thấy hắn là tâm trạng của cô ta sẽ xấu đi trông thấy.

“Đi thôi, tôi đưa cô đến sân bay nhé.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vào vai cô ta, mỉm cười.

Từ Ngạo Tuyết nói: “Tôi không cần!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Vậy thì tốt quá, nếu giữa đường có sát thủ nào xuất hiện rồi đâm cho cô một nhát thì cô lại phải tiếp tục nằm dưỡng thương ở Trung Hải thêm nửa tháng nữa rồi, đến lúc đó tôi có thể chơi trò “Trực đêm trong tòa nhà bệnh viện” thêm nhiều lần nữa!”

Từ Ngạo Tuyết sởn cả tóc gáy, mãi một hồi lâu sau cô ta mới gật đầu chấp nhận: “Thôi được, anh tiễn tôi đi đi!”

“Được thôi, cô hận tôi thì cứ hận, nhưng giữa hai ta vẫn có chút tình nghĩa cơ mà.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Những gì diễn ra trong sáng nay khiến hắn thấy tinh thần mình vô cùng thoải mái, đêm qua ở chỗ Dương Quan Quan hắn vẫn luôn nín nhịn, bây giờ thì được thư thái rồi.

Hơn nữa ngủ cùng Từ Ngạo Tuyết cũng coi như vợ chồng trùng phùng sau một thời gian dài xa cách đấy nhỉ? Dù sao lần trước bọn họ từ biệt nhau cũng lâu quá rồi mà, tuy dạo gần đây có gặp mặt nhưng vì cô ta bị thương nên chính hắn cũng không hề ra tay.

Nhớ lại cảnh tượng Từ tổng cao cao tại thượng tỏ ra đau đớn ấm ức trên giường bệnh, trong lòng Tề Đẳng Nhàn nảy sinh chút khoái cảm biến thái, nhất là khoảnh khắc cuối cùng khi Từ Ngạo Tuyết sụp đổ mà hô to “Xin anh đừng vào”.

Tề Đẳng Nhàn lái xe tới sân bay, suốt dọc đường Từ Ngạo Tuyết luôn im lặng không nói câu nào, hắn cũng chẳng biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Lần này Từ Ngạo Tuyết quay lại Trung Hải, cô ta vốn tưởng mình có thể đối diện với Tề Đẳng Nhàn trong một tâm thái hoàn toàn khác, nào ngờ cuối cùng bản thân vẫn thất bại thảm hại, thậm chí còn suýt nữa bị người của nhà họ Tiết giết chết ở chỗ này!

Cái mạng nhỏ suýt thì không còn nữa, trước khi đi lại còn phải lên giường với Tề Đẳng Nhàn một lần, cô ta có nghĩ thế nào cũng thấy tủi thân vì đã phải chịu thiệt.

“Làm việc cho nhà họ Triệu mệt chết đi được, phải không? Cô cũng là bất đắc dĩ nên mới phải chấp nhận, đúng chứ? Cô có muốn suy xét đến khả năng về dưới trướng tôi làm việc không nào, tôi sẽ để cô tự do hơn, thỏa thích thể hiện bản thân trong một môi trường rộng lớn hơn nữa.”

“Được thôi!” Từ Ngạo Tuyết vừa cười nhạt vừa đáp lời. “Anh có lá gan đó thì cứ thoải mái giao công ty lại cho tôi phụ trách!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nhưng nhà họ Triệu đâu phải thứ tốt lành gì.”

Từ Ngạo Tuyết trả lời: “Với tôi thì đến cả một “thứ” anh cũng chẳng phải.”

Gương mặt cô ta vẫn còn ửng hồng, đôi mắt cũng trong veo và long lanh như ngậm nước, hận thì hận, nhưng cảm giác sung sướng mà cô ta đạt được cũng là sự thật không thể chối cãi.

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đưa cô ta tới sân bay.

“Đi đi, tôi đưa cô vào trong. Hay là tới chỗ lần trước nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn vừa xuống xe đã quàng vai bá cổ Từ Ngạo Tuyết, trông có vẻ vô cùng thân mật.

Từ Ngạo Tuyết giãy giụa muốn thoát ra, nhưng chút sức lực ấy làm sao mà đủ. Cô ta căm hận nói: “Tôi sẽ không tiếp tục cho anh cơ hội bắt nạt tôi thêm một lần nào nữa đâu!”

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đưa tay nhéo nhẹ ngực cô ta một cái.

Từ Ngạo Tuyết tức giận tới nỗi suýt thì chết bất đắc kỳ tử ngay tại sân bay.

“Tôi nghĩ là cô đừng nên nói quá nhiều thì hơn!” Từ Ngạo Tuyết cười mà như không cười.

Từ Ngạo Tuyết đi tới cửa ra máy bay với gương mặt xanh mét, cô ta quay người lại nói: “Lần này từ biệt, dù có ra sao thì cũng cảm ơn anh đã cứu cái mạng chó này của tôi! Có điều, bao nhiêu nhục nhã mà anh mang lại cho tôi, tôi cũng sẽ nhớ thật kỹ, rồi sẽ có ngày tôi trả đủ!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi lại: “Cô coi bản thân là một con chó thật đấy à?”

Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên bật cười: “Phải đấy, giờ tôi là một con chó nhà có tang, không cắn chết anh thì làm sao tôi có thể yên tâm được?”

“Hơn nữa, tôi coi bản thân là một con chó thì chính anh cũng thấy khó chịu mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK