“Ơ... Giang hồ cứu nguy đi mà!” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng không vui.
Trần Ngư cười cười và nói: “Được thôi, cơ mà ngài phải gửi ảnh của người ta cho tôi, tôi muốn xem xem là ai có thể khiến cho ngài phải gặp nhiều rắc rối như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn không còn cách nào khác mà chỉ đành gửi cho cô ấy tấm ảnh mà lúc trước hắn chụp cho Irena Jinva.
Advertisement
“Nếu là mình thì chắc là mình cũng phải tìm người bao che cho mình thôi.” Sau khi xem tấm ảnh đó, Trần Ngư cảm thán một tiếng rồi đồng ý với hắn. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Đối với nhân phẩm của Trần Ngư, Lý Vân Uyển đương nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ rồi.
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn vừa lái xe đến công ty vừa gọi video nói chuyện phiếm với Tề Đẳng Nhàn, đợi đến khi hắn lên đường cao tốc rồi, cô ấy mới cúp video để cho hắn chuyên tâm lái xe.
Advertisement
Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đã xuống khỏi đó từ lối ra cách đường cao tốc khoảng tám cây số, tiếp theo lại đi vào đường quốc lộ để vòng về thành phố Trung Hải và tiến vào tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên.
Người đã nhận được ám hiệu của Tề Đẳng Nhàn từ sớm là Irena Jinva đương nhiên là không đến công ty rồi, may mắn thay, cô ấy là thư ký ban giám đốc của Hướng Đông Tinh nên thường xuyên phải chạy ra ngoài, thế nên cũng không cần phải viện cớ gì.
“Huzzah!”
Vừa mới thấy Tề Đẳng Nhàn đi vào trong phòng, Irena Jinva đã vui vẻ nhảy dựng lên.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình đã bị lừa rồi, cô không hề phiền muộn như bài đăng ngày hôm qua...
“Thế giới của tôi rất nhỏ, chỉ một chút hạnh phúc là đã đủ rồi, nhưng mà... anh có thể cho tôi thêm một chút nữa.” Irena Jinva nói với giọng có chút ngượng ngùng, cô đỏ mặt, mũi chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất.
Tề Đẳng Nhàn nhìn bộ dạng của Irena Jinva thì không khỏi thở dài một hơi, đồng thời, hắn cũng cảm thấy Trần Ngư thật là nghĩa khí.
“Tấm ảnh mà hôm qua cô chụp rất đẹp, vậy nên hôm nay tôi muốn xem người thật xem sao.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Tối hôm qua anh cũng xem qua người thật rồi mà, chính là ở cửa trung tâm thương mại đó!” Irena Jinva chớp chớp đôi mắt to màu lam trong veo như nước, dáng vẻ trong sáng không tì vết.
Trong lúc nói ra lời này, cô lặng lẽ bước đến phía cửa và khéo léo vặn khóa cửa lại.
Hơn nữa, cô còn đưa tay ra cầm lấy chìa khóa trong tay Tề Đẳng Nhàn, sau đó kéo cổ áo ra, cất chìa khóa vào bên trong ở ngay trước mặt hắn.
“Ô hô, Tề tổng, hôm nay anh không đi được nữa rồi!” Irena Jinva mím môi cười và nói, dáng vẻ vẫn lanh lợi như cũ.
Tề Đẳng Nhàn lại nghiêm túc nói: “Bỏ rơi cô lâu như vậy thực ra cũng là muốn cho cô thời gian để bình tĩnh lại.”
Irena Jinva lại nói: “Nếu anh không nuốt nước bọt lúc nói ra lời này thì có lẽ tôi đã thực sự tin rồi!”
“Khả năng quan sát của đặc công cần phải trau dồi tỉ mỉ như vậy sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi, hắn cảm thấy mình đúng thật là một tên đạo đức giả, dục vọng chiếm hữu rõ ràng là sắp bùng nổ rồi mà vẫn cứ phải nói ra những lời đường hoàng vô nghĩa.
“Đúng đấy, cơ mà đề tài quan trọng hơn là... hôm nay anh muốn xem tôi thi triển bao nhiêu phần trăm công lực đây?!” Irena Jinva nghiêng đầu và hỏi với giọng ngây thơ vô số tội.
Yết hầu Tề Đẳng Nhàn lại khẽ động, vì để tránh bị cười nhạo thêm lần nữa mà hắn đã nuốt nước bọt nhưng lại suýt nữa đã bị sặc, kết quả là lại phát ra âm thanh biến thái “ơ ơ ơ” như tiếng của Dạ Ma vậy.
Trong nhà có một con yêu nghiệt ăn thịt người không nhả xương, bên ngoài có một con yêu tinh có thể hút hết tủy xương con người.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân mình cho dù có là Lục Địa Thần Tiên thì cũng chịu không nổi việc chạy đi chạy lại giữa hai nơi trong thời gian dài như vậy đâu...
Nhưng cũng may là công việc đã xử lý được hòm hòm rồi, cũng đã đến lúc nên khởi hành đi Thượng Hải rồi.
“Độp độp độp độp...”
Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ đơn giản là tiếng mưa rơi trên mái hiên thôi.
Irena Jinva chống má đứng bên cửa sổ và suy nghĩ: “Hẳn là anh ấy đã đến Thượng Hải rồi, không biết Thượng Hải có mưa không chỉ?”
Thượng Hải đang có mưa, hơn nữa còn mưa khá là to.