“Cука блять?”
Tề Đẳng Nhàn cúi thấp người xuống, hắn túm cổ áo của Ivanov lên, sau đó nhấc gã ta lên từ trên mặt đất.
Cả cơ thể Ivanov chẳng khác nào con bù nhìn, để mặc hắn muốn kéo thế nào thì kéo, xương sống mũi vặn vẹo, lỗ mũi hãy còn đang đổ máu ào ào.
“Mày nghĩ mày to lắm đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ một bàn tay vỗ lên mặt Ivanov, đánh cho gã đần cả người.
Mọi người được chứng kiến cảnh này đều cảm thấy mặt mình cũng hơi tê, chẳng lẽ tên này không biết việc hắn đang làm có thể để lại hậu quả lớn như thế nào hay sao?
Đánh gãy cả xương mũi của Ivanov thì cùng thôi đi, bây giờ còn dám đánh cho người ta sưng cả miệng hay sao?
Mọi người đều từng gặp kẻ ngang tàng, nhưng chưa ai gặp người nào ngang tàng như vậy, thật đúng là chơi đùa với sinh mạng của mình mà!
“Thích chơi đàn bà có đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên vả thêm một phát nữa.
Ivanov kêu rên một tiếng, đau đến nỗi không nói thành lời, máu tươi rỏ xuống từ khóe miệng.
Tề Đẳng Nhàn xách cổ áo của Ivanov, hắn nói: “Sao mày lại сука блять thế cơ chứ?”
“Tề Đẳng Nhàn, anh mau dừng tay lại, anh có biết người kia là ai không hả?”
Ngay vào lúc này, một người phụ nữ bước vội về phía này, vừa hay trông thấy cảnh tượng này, cô ta sợ tới mức da đầu tê rần rần.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy tiếng gọi này thì ngẩn cả người, người vừa mới tới chính là Kiều Thu Mộng!
“Không phải chỉ là một thư ký nhỏ nhoi thôi sao? Tôi đánh tên này thì sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên hỏi.
“Thư ký nhỏ nhoi?” Kiều Thu Mộng suýt chút nữa đã lăn đùng ra ngất ngay tại chỗ, ong hết cả đầu.
Kiều Thu Mộng gằn giọng: “Tôi biết anh bây giờ đã khác xưa, cũng là kẻ có tiền, có thể chi ra mười tỷ USD để giúp Hướng Đông Tinh lo liệu việc tập đoàn!”
“Nhưng người mà anh đánh, chính là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phi Tuyết!”
“Anh đánh ông ta ra nông nỗi này, Bogdanov sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Nếu như ngài ấy khiếu nại với phía chính phủ Hoa Quốc, vậy thì anh cứ chờ mà ở tù rục xương đi!”
Kiều Thu Mộng hiểu rõ việc đánh người của Bogdanov sẽ có kết cục như thế nào, một khi đã bị Bogdanov làm khó, cho dù có là ông trời cũng khó mà chịu được.
Bogdanov dù sao cũng là con trai của trùm sò của Tuyết Quốc, tuy rằng tên “trùm sò” này đang vướng phải mâu thuẫn lớn với chính phủ bên ấy, nhưng ông ta có quyền thế, tiền bạc, thậm chí còn khống chế được nền kinh tế của Tuyết Quốc!
Nếu như Bogdanov mượn cơ hội này để làm khó dễ, thông qua chính phủ Tuyết Quốc để tạo áp lực cho Hoa Quốc, vậy thì dù Tề Đẳng Nhàn có ô dù vững chắc đến đâu cũng không khỏi cảnh tai ương.
Ivanov cười thảm một tiếng, gã nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cô ta nói không sai, mày chết chắc rồi!”
Khuôn mặt Dương Quan Quan cũng tái nhợt, cô ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ loạn đến nước này, Tề Đẳng Nhàn cũng đã đánh tới nỗi cha mẹ người ta nhận không ra.
“Chết chắc rồi đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, lại vả thêm một phát vào miệng Ivanov, khiến cho răng lợi gã cũng bắt đầu bật máu.
“Cậu ta chính là Tề Đẳng Nhàn của tập đoàn Hướng Thị kia đó, nghe nói đã đầu tư cho tập đoàn này mười tỷ đô la mỹ!”
“Mười tỷ đô la mỹ quả đúng là không ít, cũng rất có thực lực! Có điều đắc tội với Bogdanov… Có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.”
“Đúng vậy, ở Tuyết Quốc, cho dù là thân phận hay địa vị, Bogdanov luôn là kẻ đứng đầu, nếu như ngài ấy ép buộc chính phủ Tuyết Quốc gây sức ép tới Hoa Quốc chúng ta, vậy thì không ai có thể giữ được tên này nữa.”
Mọi người thấy hắn cực kỳ điên rồ, thậm chí còn cho Ivanov thêm một bạt tai, đều không kìm lòng được mà lắc đầu ngao ngán.
Kiều Thu Mộng cười khổ: “Anh có thể nghe tôi khuyên một câu được không? Anh cứ một hai phải làm theo ý mình như vậy, kết cục của anh sẽ thảm lắm đó…”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Khi trước không phải cô cũng chẳng chịu nghe tôi khuyên lấy một câu sao?”
Kiều Thu Mộng bị mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho mặt đỏ tai hồng, nhất thời không biết phản bác ra sao.
Dương Quan Quan vội vàng hoà giải: “Mộng Mộng, cậu đừng có nóng, con người anh ta vốn là như vậy, làm chuyện gì cũng chẳng dùng tới đầu óc, đúng là đáng giận!”
Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, sau đó không nói thêm lời nào nữa, chuyện đã đến nước này, còn có gì để nói nữa cơ chứ?
“Cạch”
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.
Bogdanov đi ra từ trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy tình cảnh bên ngoài phòng, sắc mặt cậu ta trở nên càng đáng sợ hơn.
“Ngài Bogdanov…” Ivanov khó khăn hô lên một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn trông thấy người muốn gặp liền tiện tay ném Ivanov xuống. Toàn thân gã bị ném lên nền đất, tạo ra một tiếng “phịch” khiến mọi người ở đây đều kinh hồn khiếp vía.
Trông thấy Bogdanov rời khỏi phòng khách sạn, mọi người đồng loạt nín thở, ai nấy đều vô cùng căng thẳng, không biết cậu ta sẽ dùng cách gì để trừng trị tên Tề Đẳng Nhàn này.
Bogdanov dùng ánh mắt vô cảm nhìn Ivanov, khắp mặt gã toàn là máu, cậu ta lãnh đạm bảo: “Ngu xuẩn, không phải tôi đã nói với anh từ trước rồi hay sao, làm người đừng quá tham lam, bằng không sẽ rước họa vào thân đó.”
Lời này vừa dứt, mọi người ở đây đều ngẩn tò te.
Nghe thấy lời này của Bogdanov, khuôn mặt Ivanov lập tức trắng bệch, vội vàng hạ giọng thưa thốt: “Thưa vâng, lời ngài dạy quả là chí phải.”
“Nhưng có điều, cho dù anh ta có tham lam đi nữa thì cũng là thư ký của tôi.” Bogdanov nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn mà nói tiếp.
“Cậu là Bogdanov sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn cậu ta một cái: “Tôi là…”
Bogdanov lại xua tay ngắt lời hắn nói, nói rằng: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh đã đánh người của tôi, vậy thì cần phải cho tôi một lời giải thích!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc, sau đó lại mỉm cười. Thật ra hắn cũng không ngại giáo huấn đứa con trai này giúp Cổ Tân Tư Cơ.
“Những ai không có liên can mau rời đi giúp cho, tôi cần xử lý một chút chuyện.” Bogdanov đưa mắt nhìn đám người đang hóng hớt xung quanh, hờ hững nói.
Đám người vây xung quanh hóng chuyện tức khắc tản ra, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, bọn sợ Bogdanov giận cá chém thớt, trút giận lên người bọn họ.
Chỉ có mỗi Kiều Mộng Thu không rời đi, cô ta khó khăn lắm mới dám mở miệng nói: “Thưa ngài Bogdanov, xin ngài xử lý việc này một cách công bằng, liêm chính, đừng làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận và địa vị tôn quý của ngài!”
Bogdanov nhìn thoáng qua, bình tĩnh đáp: “Cô rất có dũng khí, dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Nhưng Bogdanov tôi đây muốn xử lý việc này như thế nào, còn cần một người phụ nữ Hoa Quốc khoa tay múa chân dạy bảo hay sao?”
“Hay ý của cô là, cô cũng muốn đứng về phía người đàn ông này, muốn hứng lửa giận của tôi cùng với anh ta hay sao?”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng tái nhợt, không dám nói thêm một câu nào nữa, trước lời chất vấn của một nhân vật tai to mặt lớn như vậy, cô ta cảm thấy bản thân khó mà hít thở bình thường được.
Dương Quan Quan ngẩn cả người, không phải Tề Đẳng Nhàn có quen biết với Cổ Tân Tư Cơ hay sao, vậy tại sao con trai của Cổ Tân Tư Cơ lại dám hung hăng trước mặt hắn như vậy?
Hay là… Tề Đẳng Nhàn nói hắn có quen biết với Cổ Tân Tư Cơ, chỉ đơn giản là khoác lác thôi?
Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ý của cô ta rất rõ ràng, rằng “anh đã làm ra chuyện lớn như vậy rồi, bây giờ định giải quyết như thế nào đây?”
“Tề tổng, không phải anh quen Cổ Tân Tư Cơ sao? Sao con của ông ấy lại dám làm mưa làm gió trước mặt anh như vậy…” Dương Quan Quan không nhịn được mà quay qua chất vấn Tề Đẳng Nhàn.
Ivanov bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Có quen biến với ngài Cổ Tân Tư Cơ? Giỡn kiểu gì vậy chứ!”
“Với dáng vẻ của tên này hay sao? Sao không tiểu một bãi rồi tự soi lại mình xem?”
“Thật đúng là cái gì cũng nói ra được mà!”