Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Khuynh Nguyệt mơ mơ màng màng nói: “Giúp tôi... giúp tôi nhanh lên…”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một lúc, tát bốp bốp vào mặt cô ta hai cái khiến cô ta tỉnh táo hơn một chút.

“Tôi tới cứu cô rồi đây, tỉnh dậy đi.” Vừa nói Tề Đẳng Nhàn vừa ung dung lấy một cốc nước lạnh, dội lên đầu cô ta.

Nước lạnh khiến Giang Khuynh Nguyệt run lên, cô ta hoàn toàn tỉnh lại, cảm thấy hai bên khuôn mặt xinh đẹp cùa mình bị bỏng rát, khiến da đầu cũng có chút tê dại.

Sau đó, cô ta tức giận chỉ vào mặt Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh, anh, anh... Anh tát tôi đúng không?!”

Advertisement

“Nếu cô tỉnh táo thì sao tôi phải tát cô?” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ gò má của cô ta, cười nói.

“Đồ biến thái, dâm loạn, vậy mà anh lại dùng thuốc mê đối phó tôi!” Giang Khuynh Nguyệt gào lên.

Tề Đẳng Nhàn ngây ngẩn cả người, sau đó dở khóc dở cười nói: “Đại tiểu thư, tôi tới để cứu cô! Hơn nữa, tôi là loại người như vậy sao?”

“Cô đã hít quá nhiều thuốc mê đến nỗi não cũng không hoạt động nữa đúng không?”

“Nếu không tôi lại tát hai cái nữa cho cô tỉnh nhé?”

Giang Khuynh Nguyệt kiêu ngạo nói: “Đàn ông đều thích xem tất lưới, không có ai tốt cả!”

“...” Tề Đẳng Nhàn không nói nên lời, chẳng phải chỉ nhìn một lần lúc cô chụp ảnh trang phục thôi sao, có cần phải mang thù như vậy không?

Sau đó, Giang Khuynh Nguyệt thở hắt một hơi, nói: “Được rồi, cảm ơn vì đã cứu tôi, cho nên, anh có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi còn muốn hỏi cô, sao lại bị bắt đến nơi này? Nếu như hôm nay không phải là tôi tình cờ đến đây, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”

Giang Khuynh Nguyệt nhíu mày, nói: “Tôi nhớ khi tôi lên xe, miệng và mũi của tôi bị ai đó bịt kín, sau đó tôi bất tỉnh... tỉnh lại thì đã nhìn thấy anh rồi.”

“Xem ra cô phải sắp xếp một vệ sĩ cho mình, nếu không, chết như thế nào cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Tôi lấy đâu ra tiền để thuê vệ sĩ cho mình? Mỗi tháng chỉ kiếm được chút đỉnh, trả tiền thuê nhà, trả lương cho người mẫu và nhiếp ảnh gia, còn có cái rắm tiền ấy.” Giang Khuynh Nguyệt trực tiếp than nghèo.

Cô ta cảm thấy mình rất chật vật, đứng thẳng dậy, bắt đầu chải mái tóc ướt của mình.

Vừa chải đầu, cô ta vẫn không quên lẩm bẩm: “Đúng là cái đồ chó chết, lại tát tôi nặng tay như vậy... thật tức chết mà!”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Được rồi được rồi, đều là lỗi của tôi, tôi giúp cô tìm vệ sĩ! Ai bảo cô là bạn gái cũ của tôi chứ?”

Giang Khuynh Nguyệt trừng mắt, cả giận nói: “Từ khi nào đã biến thành bạn gái cũ rồi?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không phải lúc trước là đã nói rồi sao, trên danh nghĩa chúng ta không tính là người yêu, đã chính thức chia tay rồi mà!”

Giang Khuynh Nguyệt dở khóc dở cười, làm ơn đi, anh bây giờ là anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù nói vài câu yêu thương đơn giản cũng dễ dàng lấy được trái tim thiếu nữ, được chứ? Cứ phải thốt ra mấy câu EQ thấp mới thoải mái đúng không?

Không có người phụ nữ nào mà không mong hoàng tử bạch mã của mình xuất hiện trong lúc hoạn nạn, có thể chàng sẽ không cưỡi mây bảy sắc, cưỡi bạch mã trên ngọn giáo bạc, nhưng chàng sẽ luôn có thể cứu mình, vào thời khắc nguy hiểm nhất dám dũng cảm đứng ra.

Kết quả là, sau khi vị hoàng tử này cứu tôi, anh ấy lại nói với tôi rằng “Chúng ta chia tay rồi”...

“EQ thấp là một loại bệnh, cũng giống như não có vấn đề, vô phương cứu chữa!” Giang Khuynh Nguyệt nghiêm túc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói.

“Chết tiệt, tôi cứu mạng cô, cô còn mắng tôi!” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói.

Giang Khuynh Nguyệt hoàn toàn không nói nên lời, thật tốt, mộng tưởng của cô ta đều tan vỡ rồi, e rằng nếu cô ta thực sự kết bạn với người này, không chừng đến lúc đó cô ta sẽ tự làm mình tức chết mất.

“Tiểu thư à, lần sau cẩn thận một chút đi! Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn dặn dò.

"Có người đang nhắm vào tôi. Là một người phụ nữ yếu đuối, tôi có thể làm gì đây?" Giang Khuynh Nguyệt tức giận đáp lại, hận không thể đập cho anh ta một cái.

Lúc Tề Đẳng Nhàn đỡ Giang Khuynh Nguyệt lên boong tàu, thuyền đang cập bờ, xung quanh còn có hai tàu chiến đi theo.

Tất cả những người trên thuyền đều cúi đầu vào góc, bị một mình Ngọc Tiểu Long dọa sợ.

Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy Viên Thăng Lộc ngã trên mặt đất, sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Đây là… Viên tổng của Tinh Thần Hải Mậu sao?!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô biết hắn sao?"

“Tôi biết hắn, hắn là chủ tịch của thương mại hàng hải Tinh Thần, cũng chính là cháu trai trưởng, Viên tiên sinh…” Giang Khuynh Nguyệt gật đầu nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy sửng sốt, sau đó nhìn về phía Ngọc Tiểu Long.

Không có gì lạ khi Ngọc Tiểu Long muốn tự mình đi “bắt cá”, hóa ra Viên Thăng Lộc lại có gia cảnh vững chắc như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK