Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người thấy một màn như vậy đều hít vào một hơi khí lạnh!

Sở Băng chính là minh tinh quốc tế đấy! đã từng quay phim có nguồn vốn khủng ở Hollywood bên Mỹ, vậy mà bị Tề Đẳng Nhàn đối xử như vậy?

Kiều Thu Mộng thấy một màn này thì trong lòng ngũ vị tạp trần, Tề Đẳng Nhàn tuy rằng là hỗn không tiếc nhưng chỉ cần hắn vừa ra tay là có thể dẫn đến phiền toái to lắm….

Cô ta tình nguyện bị đánh cũng không sao, cùng lắm thì sau này tìm cơ hội trả thù ngược lại, không nghĩ tới lại gặp phải vấn đề lớn như vậy ở hiện tại.

Lý Vân Uyển lại cảm thấy đã ghiền hết sức, Sở Băng này tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà cảm thấy bản thân hơn người, có thể tùy tiện bắt nạt người khác, thậm chí còn ra tay đánh người!

“Cậu….Cậu dám đánh tôi….Còn dám nhét đồ bẩn vào miệng tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!” Sở Băng cuồng loạn kêu lớn.

Miệng cô ta vừa mở ra thì lại bị Tề Đẳng Nhàn nhét thêm một miếng bánh khác vào, rồi sau đó đấm một quyền xuống bụng cô ta.

Lý Vân Uyển vẫn hay nói Tề Đẳng Nhàn EQ thấp nên hắn cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc với loại phụ nữ như này, một miệng đầy bánh kem của Sở Băng toàn bộ đều nuốt xuống.

“Đánh cô? Hôm nay nếu cô không xin lỗi cẩn thận thì tôi sẽ băm nát tay cô!” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn một mảnh hàn quang.

Kiều Thu Mộng che mặt mình lại, lắc đầu nói: “Tề Đẳng Nhàn, thôi, anh buông cô ta ra đi. Cô ta đánh tôi, anh cũng giáo huấn cô ta rồi, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi!”

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng. buông lỏng tay của mình, Sở Băng trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

“Thôi?”

“Cô cảm thấy chuyện này có thể thôi như vậy sao?”

“Tôi nói cho các người biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng bỏ qua như vậy!”

“Cậu, cô, còn cô ta nữa, ba người các người, tôi đảm bảo không sống được đến ngày mai!”

Sở Băng ngòi trên mặt đất duỗi tay chỉ chỉ ba người Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển, trên mặt là âm ngoan độc ác. tuy rằng chật vật không sao tả được nhưng khí thế vẫn khiến người khác cảm giác được hãi hùng khiếp vía.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Được, tôi chờ, tôi thật sự muốn nhìn thử xem cô làm cách nào khiến chúng tôi không sống nổi tới ngày mai đây!”

Kiều Thu Mộng lại bị dọa sợ, Kiều gia hiện tại vốn dĩ không thể cứng đối cứng với nhân vật tai to mặt lớn như Sở Băng này.

“Sở Băng, vừa rồi hắn đánh cô, nếu cô không hài lòng thì cứ đánh tôi là được! Đánh tới khi nào cô hết giận thì thôi!” Kiều Thu Mộng cắn răng đứng ra, trong lòng cực kỳ uỷ khuất.

“Đánh cô?”

“Cô là cái thứ gì vậy chứ?”

“Đánh cô chỉ khiến tay tôi bẩn thêm!”

“Người cao quý như tôi đây là người mà loại hạ tiện như các cô có thể so được sao?”

“Dám động đến tôi?”

“Hôm nay một người cũng đừng mong sống được!”

Sở Băng không màng tới dáng vẻ của bản thân phẫn nộ rít gào.

Cô ta gào to cuối cùng cũng dẫn ba vị đầu sỏ tới – – Hướng Đông Tinh, Từ Ngạo Tuyết, Vương Hổ!

Hướng Đông Tinh là người tổ chức nên tự nhiên không có sắc mặt tốt, mặt âm trầm đi lên hỏi: “Sao lại thế này?!?

“Hướng tổng, cái đồ quê mùa háo sắc này của công ty cô thừa dịp lúc cô Sở đây lấy đồ ăn thì cố ý sờ soạng tay của cô ấy!”

“Đúng vậy,, cô Sở trách cứ hắn, hắn ngược lại còn kiêu ngạo vô cùng, nói chúng ta ở trên địa bàn của hắn không có tư cách ngông cuồng.”

“Vừa rồi cô Sở còn bị hắn đánh một trận, thậm chí trong miệng còn bị ép ăn đồ ăn bị rơi dưới đất.”

Mọi người mồm năm miệng mười tôi một lời cậu một câu cáo trạng với Hướng Đông Tinh, muốn dùng cơ hội này nịnh bợ Sở Băng.

Hướng Đông Tinh thấy mọi người trăm lời một vẻ thì cũng chỉ nhíu mày, sau đó nhìn về hướng Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao lại thế này?”

“Người xấu làm việc xấu mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, sau lại chỉ chỉ vết thương trên mặt Kiều Thu Mộng.

Kiều Thu Mộng cũng chỉ có thể giải thích nói: “Hướng tổng, sự việc không phải như vậy….”

“Bản thân Sở Băng hùng hổ doạ người, bắt nạt chúng tôi!”

“Hơn nữa là do cô ta ra tay đánh tôi trước nên Tề Đẳng Nhàn mới đánh trả.”

Lý Vân Uyển gật đầu nói: “Tôi có thể làm chứng!”

Sở Băng cười lạnh nói: “Hướng tổng, hôm nay cô nhất định phải cho Sở Băng tôi một cái công đạo, nếu không tôi cũng chỉ có thể nhờ truyền thông lên tiếng giúp mà thôi!”

“Đến lúc đó bên phía chính phủ tham gia vào thì không phải là việc mà tôi có thể khống chế được!”

“Nếu việc này tạo thành tổn thất cho tập đoàn Hướng thị thì cũng đừng trách ở trên người tôi.”

Gần đây bước đi của tập đoàn Hướng thị rất nguy nan, hơn nữa vẫn luôn có người ác ý bôi đen, hiện tại không chế không tốt, nếu lại phơi ra thêm chuyện này, thêm dư luận bị dẫn đường thì cổ phiếu khẳng định sẽ lại giảm một đợt nghiêm trọng.

Hướng Đông Tinh nghe thấy lời uy hiếp của Sở Băng thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Tất nhiên là tư bản có thể tùy thời phong sát lưu lượng, nhưng nếu lưu lượng có danh tiếng quá lớn thì tư bản cũng sẽ sinh ra kiêng kỵ.

Tập đoàn Hướng thị chung quy lại cũng không phải là nhà tư bản giống với Tianlai Capital, nếu không thì loại người như Sở Băng sao dám nói ra lời nói uy hiếp người khác như này?

“Tề Đẳng Nhàn, Sở Băng chính là khách quý của tập đoàn Từ thị chúng tôi, còn là đại sứ hình tượng nữa!”

“Anh là một người đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ, còn nhét đồ bẩn vào miệng người ta, anh có thấy mất mặt hay không?”

“Anh vô sỉ hạ tiện, quả thực khiến người khinh bỉ!”

“Hiện tại, lập tức xin lỗi Sở Băng cho tôi!”

“Chờ sau khi anh được Sở Băng tha thứ rồi thì tôi cho anh một cơ hội ngồi xuống đàm phán công bằng.”

Từ Ngạo Tuyết ôm hai tay, trên cổ tay đeo một cái đồ hồ Patek Philippe bản giới hạn dưới ánh nắng chiếu ra nếp gấp rực rỡ, cả người cũng chứa một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm.

Sở Băng âm trầm nói: “Vừa rồi không phải Kiều Thu Mộng nói có thể để tôi tuỳ tiện đánh sao? Tôi muốn cậu đi qua giúp tôi tát cô ta hai mươi cái tát, sau đó lại quỳ xuống ăn sạch sẽ số bánh kem trên mặt đất cho tôi!”

Nói xong lời này, cô ta hung hăng đạp vỡ một cái bánh kem, đầy mặt ác độc: “Nếu cậu có thể khiến tôi vừa lòng thì tôi có thể suy xét việc tha thứ cho anh.”

Vương Hổ cũng nói với Hướng Đông Tinh: “Hướng tổng, cô là người tổ chức, nhưng người của công ty các cô vậy mà cứ bắt nạt người ta như vậy?”

“Nếu như không cho cô Sở đây một cái công đạo thì tập đoàn Hổ Môn cũng sẽ tuyệt đối không chỉ đứng yên mà nhìn đâu!”

“Tập đoàn Hổ Môn luôn luôn lấy công chính đi đầu! Gặp chuyện bất bình tất phải rút đao tương trợ!”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở nụ cười, nói: “Anh cùng lắm cũng chỉ là một tên nhãi nhép, nói đường hoàng như vậy làm gì?”

Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười nói: “Từ Ngạo Tuyết, gương mặt này của cô còn chưa bị vả cho sưng phải không? Lại bắt đầu nhảy nhót lung tung ở trước mặt tôi?”

“Còn có cô, cô Sở Băng cao quý? Để tôi xin lỗi cô? Chính cô tự nhìn lại xem mình có xứng hay không đi đã!”

“Nên ăn sạch mấy thứ này chính là cô, đạo lý quý trọng lương thực cô giáo và người nhà không dạy cô từ lúc còn nhỏ sao?”

Lời này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp khiến người xung quanh ngây người một lần nữa.

Này mẹ nó trước mặt hai vị đại lão và Hướng tổng mà cũng dám nói như vậy, tên nhãi này cuồng vọng như vậy? Có còn muốn mạng nữa hay không vậy!

Kiều Thu Mộng nghe thấy vậy cũng dại ra, Tề Đẳng Nhàn cường ngạnh như vậy khiến cô ta không biết nên nói là hắn ngốc hay là nói nguyên tắc của hắn tốt đây.

“Hiện tại quỳ xuống trước mặt vợ tôi, cầu được cô ấy tha thứ! Sau đó ăn sạch sẽ mấy thứ này cho tôi!”

Hàn quang trong mắt Tề Đẳng Nhàn lập loè, nhìn Sở Băng lạnh lùng nói: “Nếu không, ai tới cũng sẽ không có chuyện tốt để xem đâu!”

Sở Băng tức khắc tức tới mức muốn hộc máu.

Mặt Từ Ngạo Tuyết sụp xuống, cười lạnh nói: “Hướng tổng, xem ra người của cô không biết tốt xấu rồi! Tôi mạo phép xin Hướng tổng được dạy dỗ lại hắn cho tốt!”

Nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

Một người đàn ông thân cao gần 1m8 đi ra, mặc một thân tây trang đen, cả người có vẻ rất oai phong, vừa thấy chính là cao thủ thân kinh bách chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK