Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần quắc thước, đôi mắt sắc bén như ưng tựa hổ, hiển nhiên là cả đời trải qua thiết huyết sát phạt.

“Tiểu Sở, nhận được tin tức cậu ra tù, tôi suốt đêm chạy tới đây đấy.” Ông ấy nhìn Sở Vô Đạo, nói.

“Phó lão…” Ngay khi nhìn thấy ông lão, hốc mắt Sở Vô Đạo lập tức đỏ lên. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

Phó Phong Vân vỗ vai Sở Vô Đạo, nói “Những năm gần đây, vất vả cậu rồi! Nhưng mà, quốc gia này vẫn cần cậu tỏa sáng.”

Sở Vô Đạo chán nản cười đáp “Phó lão, ông còn không nhìn ra sao?”

“Tôi, đã phế rồi…”

“Hiện tại, tôi chỉ là một phế nhân.”

“Vinh quang ngày xưa, cứ để cho nó bị chôn vùi đi… Tôi chỉ muốn sống yên bình nửa đời còn lại. Tôi đã phế rồi, cũng mệt mỏi, không muốn lại đánh giết nữa.”

Nét mặt Phó Phong Vân cứng đờ, ông ấy đương nhiên nhìn ra được, “Vĩnh dạ quân vương” hăng hái của mấy năm trước đã không còn nữa. Lúc này đứng trước mặt ông ấy, chẳng qua chỉ là một cái người đàn ông trung niên tinh thần suy sút mà thôi.

“Tôi biết… nhưng tôi không còn cách nào khác!”

“Tôi nhận được tin tức, Vladimir trong thế giới ngầm được ca tụng là ‘vua chiến tranh’ đã bí mật đi vào Hoa Quốc.”

“Mục tiêu hành động lần này của hắn ta là chủ tịch tập đoàn Hướng thị Hướng Đông Tinh, chuyện liên quan đến ân oán năm đó Hướng Đông Lôi ăn lẻ vũ khí của hắn ta.”

“Trước mắt, tính cả trên dưới Hoa Quốc này, người có thể rút ra thời gian đối phó hắn ta chỉ có một mình Trung tướng Ngọc Tiểu Long.”

“Nhưng Ngọc Tiểu Long còn trẻ, tôi sợ mình cô ấy không chống lại được Vladimir…”

Phó Phong Vân cũng đầy mặt bất đắc dĩ, ông ấy hiểu rõ trạng thái của Sở Vô Đạo mấy năm nay, cho nên cũng không muốn quấy rầy quyết định tị thế của Sở Vô Đạo, nhưng dưới tình huống Vladimir đã lẻn vào Hoa Quốc khiến ông ấy không thể không tìm tới vị thuộc hạ cũ này.

Sở Vô Đạo cười khổ nói “Cho dù là thời kỳ đỉnh phong của tôi, đối phó vua chiến tranh cũng không có nhiều phần thắng… Ngọc tướng quân, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của hắn ta.”

Phó Phong Vân gật đầu, ánh mắt mong chờ mà nhìn Sở Vô Đạo, hy vọng anh có thể rời núi.

“Nhưng bây giờ tôi mà đứng ra chẳng qua cũng là chịu chết…”

Phó Phong Vân hoàn toàn thất vọng.

“Cho nên…” Sở Vô Đạo tiếp tục nói.

“Cho nên?” Phó Phong Vân hơi ngẩn người.

“Cho nên tôi quyết định hướng đề cử cho ngài một người.” Sở Vô Đạo nghiêm túc nói.

“Ai vậy?” Phó Phong Vân ngạc nhiên.

Sở Vô Đạo nói “Nhị đương gia của nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn.”

Qua một hồi tìm hiểu tình hình, Phó Phong Vân lập tức ra lệnh cho thuộc hạ “Mau liên hệ tỉnh thưởng tỉnh Đông Hải cho tôi, bảo ông ta giúp tôi tìm một người! Bây giờ tôi sẽ lên đường đến thành phố Trung Hải, tôi muốn sau khi máy bay hạ cánh sẽ lập tức gặp được người này!”

……

“Lão tổng thần bí tan ca chưa? Đêm nay có may may được mời anh đi ăn một bữa không?” Lý Vân Uyển gọi điện thoại tới, nũng nịu hỏi.

“Lão tổng thần bí rất bận, không rảnh.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.

“Ồ… Vậy anh hỏi giúp tôi xem nhân viên của lão tổng thần bí, Tề Đẳng Nhàn có rảnh không?” Lý Vân Uyển lại hỏi, trong lời nói khó nến ý cười.

Tề Đẳng Nhàn nói “Hơn phân nửa là có rảnh, ăn ở đâu đây?”

Vừa dứt lời, hắn lập tức nhìn thấy xe của Lý Vân Uyển đã dừng ở ven đường đối diện.

Thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của cô ta, Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy trái tim như nóng lên. Hắn phát hiện, hắn càng ngày càng thích ở chung với người phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình.

Vừa lên xe, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được một cuộc điện thoại.

“Nhị đương gia, tôi ra tù, nhân tiện đề cử cậu với một vị lão lãnh đạo.” Đối phương trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Lão lãnh đạo nào? Tôi không có thời gian rảnh ứng phó những người đó!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, “Sở Vô Đạo, tôi cảnh cáo anh, đừng gây phiền phức cho tôi, nếu không…”

“Tút!”

Đối phương cúp máy!

Tề Đẳng Nhàn chưa nói xong đã bị cúp điện thoại, tức khắc giận sôi máu, thở hồng hộc.

“Thằng chó này, được ra tù cảm thấy tôi không có biện pháp quản anh, cho nên dám cúp điện thoại của tôi đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nghiến răng, trong ánh mang theo sát khí.

Lý Vân Uyển không khỏi dè dặt hỏi “Làm sao vậy?”

Tề Đẳng Nhàn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lắc đầu, nói “Tôi cũng không rõ nhưng hình như tôi bị tên này bán đứng rồi!”

“Anh vừa rồi nói là Sở Vô Đạo? Người mà Ngọc Tiểu Long muốn gặp nhưng vẫn luôn không thể gặp hả?” Lý Vân Uyển rất tò mò.

“Đúng vậy…” Tề Đẳng Nhàn buông di động, có chút bất đắc dĩ.

Lúc này hắn mới chú ý tới, Lý Vân Uyển mặc tất lưới đen giống hệt ngày đó. Hôn đó sau khi hắn uống say, vừa sờ vừa khen đẹp.

Váy liền thân cúp ngực màu trắng phác họa ra dáng người hoàn mỹ, bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình không quá lộ ra da thịt hay vẻ đẹp kiều diễm, trên đùi tất lưới của Balenciaga mà ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng phải khen đẹp, dưới chân là đôi bốt Martin của Hermes.

Người phụ nữ này, tựa hồ luôn đi trước xu hướng thời trang.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn thẳng tắp nhìn chân cô ta, trong miệng lẩm bẩm hỏi “Hôm nay còn có thể sờ sao?”

“Ha ha ha, vậy phải xem hôm nay anh uống thế nào!” Lý Vân Uyển nhịn không được cười ha hả, cảm thấy có những lúc Tề Đẳng Nhàn biểu hiện chân chất ngây thơ thật sự đáng yêu.

Lý Vân Uyển lái xe dẫn Tề Đẳng Nhàn tới rồi nhà hàng, sau khi vào phòng ăn riêng thì bảo nhân viên phục vụ mau chóng mang thức ăn lên.

Lý Vân Uyển ngồi gần Tề Đẳng Nhàn, thục nữ khép đầu gối, đôi tay đặt ở trên đùi, dáng vẻ dịu ngoan động lòng người.

Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi “Cô định ra chiêu gì đây? Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Lý Vân Uyển không khỏi nở nụ cười, nói “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy lão tổng thần bí còn rất đẹp trai, cũng không biết đời này có cơ hội yêu đương với ngài ấy hay không?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay búng trán Lý Vân Uyển một cái, làm cho khí chất thục nữ tan hết, cô ta giương nanh múa vuốt muốn trả thù.

Cả người Lý Vân Uyển đều ghé lên chân Tề Đẳng Nhàn, duỗi tay bóp mặt hắn, xoa thành các loại hình dạng rồi đắc ý bật cười.

“Hôm qua anh…”

“Hôm qua cô…”

Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, nhưng chợt dừng lại.

Lý Vân Uyển nói “Anh nói trước!”

Tề Đẳng Nhàn nói “Được rồi, tôi muốn hỏi sao hôm qua cô không ở lại?”

“Ha, tôi cũng đang muốn hỏi, sao hôm qua anh không giữ tôi ở lại?” Lý Vân Uyển mím môi cười.

Dường như sau chuyện bôi kem chống năng, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.

Nói xong, hai tay Lý Vân Uyển vẫn để trên má Tề Đẳng Nhàn, rồi nhắm mắt lại chủ động hôn hắn.

Hai đôi môi chạm nhau, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, một bàn tay khác lần xuống sờ cặp chân dài từng khiến hắn xao xuyến.

Lý Vân Uyển hôn rất nhập tâm, Tề Đẳng Nhàn thì cực hưởng thụ.

Hắn chuẩn bị tử xem những nơi khác có phải cũng ‘nhìn đẹp sờ thích’ hay không thì cửa phòng chợt vang một tiếng.

Lý Vân Uyển như con thỏ giật mình mà nhảy ra khỏi lòng ngực hắn, sắc mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ. Mình thật là bị quỷ mê đầu, sao lại hôn hắn ở nơi này chứ?

Tề Đẳng Nhàn nhìn tay phải sắp được hưởng thụ lại bị cắt ngang giữa chừng, cảm giác giống như khi leo núi nắm được tảng đá nhưng tảng đá kia đột nhiên bị gãy vậy…

Vì thế, hắn rất phẫn nộ!

Ngay sau đó, cửa lại vang lên tiếng động lớn hơn, một người phụ nữ lảo đảo mở cửa ngã vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK