Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn nói muốn đánh chết Triệu Hằng Vũ đầu tiên, vậy thì tất nhiên phải đánh chết anh ta đầu tiên!

Hắn hận cả nhà họ Triệu đến tận xương tủy.

Khi Triệu Hằng Vũ bị đánh bay còn phát ra kêu thảm thiết, nhưng khi nên người xuống mặt đất lại chẳng còn chút động tĩnh nào.

Đòn vừa nãy của Tề Đẳng Nhàn đã dùng lực rất lớn, toàn bộ cơ dưới vùng lên đụng vào hạ bộ của Triệu Hằng Vũ, đâm cho hai trái cà của anh ta nát tơi bời, nếu mà toàn mạng được thì cũng lạ!

Cái chết của Triệu Hằng Vũ, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Xuất thân là đồ đệ của Triệu Biện Tử, cuối cùng lại đi đến bước đường bị đánh vào háng chết tươi.

Từ Ngọc Giai cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra chóng vánh như vậy, nhìn động tác của Triệu Hằng Vũ, ông ta còn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, ai mà ngờ được phần thắng lại nghiêng về phía Tề Đẳng Nhàn chỉ trong nháy mắt!

“Này…” Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Triệu Hằng Vũ chết bất đắc kỳ tử thì kinh hãi đứng phắt dậy.

Còn Hướng Đông Tinh thì thản nhiên chớp mắt, trên môi xuất hiện một nụ cười đẹp như hoa, cô ta biết lần này mình đã thắng cược rồi!

Từ Ngọc Giai còn chưa kịp hoàn hồn lại, cây thương bằng sắt đã lập tức bật nảy lên, lao thẳng đến trước mặt ông ta.

“Không tốt!”

Từ Ngọc Giai biết bản thân đã phạm phải sai lầm chí mạng, vừa nãy ông ta đã lơ là cảnh giác, bị Tề Đẳng Nhàn áp sát mất rồi!

Ông ta lập tức trông thấy hai bàn tay Tề Đẳng Nhàn như hai cánh của cối xay gió lao về phía đầu mình.

“Bát Quái Chưởng đáng sợ quá!” Trong lòng Từ Ngọc Giai chỉ còn lại cảm giác ớn lạnh.

Tề Đẳng Nhàn ra tay, chưởng lực cuồn cuộn lao về phía mình như sóng thần, khiến cho ông ta cảm thấy như bản thân mình đang lênh đênh trên một con thuyền độc mộc, không có bất cứ điểm tự nào, tự như nước chảy bèo trôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.

Ông ta xoay ngang cây trường thương trong tay, cây thương chĩa thẳng lên trời, thành một cái giá đứng “châm lửa đốt trời”.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Hai chưởng của Tề Đẳng Nhàn nện thẳng lên thân cây thương, hai bàn tay cầm thương của Từ Ngọc Giai cũng bị đánh cho chấn động.

Thân thương được chế tạo từ sắt tinh luyện bị hai chưởng này của Tề Đẳng Nhàn đánh cho cong vòng!

Ngọc Tiểu Long ngay lập tức đứng phắt dậy, lao thẳng về phía nơi chiến loạn, cô quát lớn: “Dừng tay lại!”

Tề Đẳng Nhàn đâu thể nghe lời cô nói?

Hai chưởng đánh cho tay của Từ Ngọc Giai tê dại, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh thẳng về phía ông ta.

Từ Ngọc Giai chỉ có thể vứt bỏ trường thương trong tay mình, bỏ thương làm nắm đấm, giơ tay lên dùng đòn cận chiến thuộc bộ chiêu Bát Cực Quyền, “Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn”!

Tề Đẳng Nhàn từ trước đến nay luôn là kẻ ưa lấy cứng đối cứng, nếu người già này muốn so sức lực với hắn, vậy thì cũng chẳng có gì không tốt, hắn cũng sẽ không khiêm nhường!

Hai tay Tề Đẳng Nhàn biến đổi, cũng hóa thành dạng hổ, nháy mắt từ Bát Quái Chưởng chuyển thành Hình Ý Quyền, khiến cho ông ta cảm thấy như con mồi đang bị hổ rình bắt.

“Uỳnh! Rầm! Uỳnh!”

Đánh được hai chưởng, bàn tay vốn đã tê dại của Từ Ngọc Giai bắt đầu run rẩy.

Lúc này, Ngọc Tiểu Long đã đi ra phía sau, vươn rộng cánh tay, đấm thẳng vào ngay giữa lưng Tề Đẳng Nhàn, muốn cứu Từ Ngọc Giai.

Nhưng lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại từ “Hổ Hình” hóa thành “Đà Hình, Đà Hình là chưởng tượng trưng cho cá sấu, là dạng mạnh mẽ nhất!

Hắn hóa thành Đà Hình, tránh khỏi đòn đánh của Ngọc Tiểu Long, đồng thời cũng lao thẳng về phía Từ Ngọc Giai.

Vóc dáng của hắn cao hơn Từ Ngọc Giai chút ít, bây giờ lao thẳng vào người ông ta lại khiến cho người khác có cảm giác hắn nhỏ lại.

Nhưng bây giờ hắn không phải chim non nép vào tổ, mà là một con cá sấu đi săn!

Hai tay của hắn dan rộng, giống như cái miệng rộng của cá sấu, hung hăng đâm thẳng vào phần da dưới nách Từ Ngọc Giai, ngón tay cấu mạnh, như răng cá sấu găm thẳng vào da thịt.

Tề Đẳng Nhàn ôm thân thể Từ Ngọc Giai xoay người, ném thẳng Từ Ngọc Giao về phía Ngọc Tiểu Long.

Từ Ngọc Giai bị nắm vài hai nách, cảm giác đau đớn không tả thành lời xuất hiện, tới cả sức giơ tay cũng chẳng còn. Ông ta muốn thoát khỏi tay của Tề Đẳng Nhàn, lại phát hiện cơ thể đối phương vững như bàn thạch, có lẽ phải dùng hết sức bình sinh mới thoát ra được, hấp tấp như vậy thì không có cơ hội!

Ông ta chỉ có thể đong đưa đầu gối, dùng chân để đá vào chân của Tề Đẳng Nhàn. Nhưng đá được hai cái, chân hắn vẫn đứng vững như núi thái sơn, còn đầu gối của ông ta lại đau như va phải đá.

Ngọc Tiểu Long chỉ đành thu quyền lại, sau đó trơ mắt nhìn cơ thể Từ Ngọc Giai run bần bật như giật điện.

Cô biết Tề Đẳng Nhàn đang dùng lực!

Còn cô bây giờ thì lực bất tòng tâm.

“Đùng!”

Một tiếng vang rền.

Thân thể Từ Ngọc Giai tựa như diều đứt dây, bị Tề Đẳng Nhàn ném cho bay ra xa, giữa không trung, máu tươi, thịt nát bay tứ tung!

Ngọc Tiểu Long tập trung nhìn cho kỹ, chợt thấy hao cánh tay Từ Ngọc Giai đã bị ngắt đứt khỏi cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt, Từ Ngọc Giai đã biến thành một cái gậy th*t người.

Khi cá sấu cắn mồi cũng không cắn cho chết ngay, mà xoay tròn cơ thể mình, vặn vẹo thân thể con mồi, vặn gãy các chi.

Tề Đẳng Nhàn vừa dừng đòn này đã vặt đứt hai cánh tay Từ Ngọc Giai, khiến cho chúng lìa khỏi cơ thể chủ nhân!

Người không biết còn tưởng hắn chỉ đang bắt nạt người già tàn tật, vặt mất hai cánh tay giả của người ta mà thôi.

Bởi vì tất cả mọi chuyện diễn ra dễ như bỡn.

“Bác Từ ơi!” Mãi đến khi Từ Ngọc Giai va phải tường, chầm chậm rơi xuống đất, Từ Ngạo Tuyết mới hoàn hồn lại, rống lên một tiếng thê thảm.

Cô ta trông thấy trên vách tường kia, một mớ máu thịt lẫn lộn, vô cùng kinh tởm.

Hướng Đông Tinh đã chứng kiến tình cảnh tương tự rất nhiều lần, nhưng nhìn thấy tình trạng của Từ Ngọc Giai, cô ta vẫn cảm nuốt nước bọt kinh hãi, da đầu tê rần.

Trong tay Tề Đẳng Nhàn đang cầm hai cánh tay nhỏ máu đầm đìa, hắn cũng đang thở hổn hà hổn hển.

Đấu với hai đại cao thủ, quả đúng là tốn rất nhiều thể lực!

Nhưng có điều hắn cảm thấy trạng thái của mình cũng không tệ lắm, nhịp tim của hắn đập nhanh hơn, tốc độ lưu chuyển của máu cũng cực nhanh, cơ thể hưng phấn một cách bất thường.

Từ Ngọc Giai nằm trên mặt đất, cười sầu thảm, ông ta trút hết sức lực của mình để phong bế kinh mạch, co cơ bắp lại, ngăn không cho máu chảy ra nữa.

Làm xong những chuyện này, ông ta nhắm mắt lại, không rõ sống chết.

Tề Đẳng Nhàn ném hai cánh tai của Từ Ngọc Giai qua một bên, nhìn Ngọc Tiểu Long, hắn bình tĩnh nói: “Nếu như cô ra tay, tôi cũng sẽ không lưu tình, có muốn thử không?”

Ngọc Tiểu Long nắm chặt tay thành nắm đấm, cô ta không nói gì, cô giơ tay lên trước, chuẩn bị tạo thành hình mỏ chim hạc, chân phải hơi nhích về phía trước, uyển chuyển chĩa xuống đất.

Tề Đẳng Nhàn khẽ cười, hai chân bỗng nhiên khuỵu xuống, cánh tay phải nâng lên, cánh tay trái hạ xuống, bàn tay để vuông góc với cánh tay.

Mí mắt Ngọc Tiểu Long khẽ thay đổi, tư thế Tề Đẳng Nhàn bày ra là “Nhị Tự Kiềm Dương Mã”, đây là Vịnh Xuân Quyền.

Có điều cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng!

Tề Đẳng Nhàn hao tổn quá nhiều thể năng khi chiến đấu, khó mà tung ra sức mạnh như khi nãy, vậy nên mới chuyển sang Vịnh Xuân Quyền có lối đánh nhanh và ngắn để đối phó với cô.

Vịnh Xuân Quyền vốn là môn võ do nữ sáng lập ra. Sức lực của đàn bà vốn thua kém đàn ông, cho nên chú ý nhiều đến lối đánh, cách ra đòn, yêu cầu về kỹ xảo rất cao, là loại quyền pháp lấy yếu thắng mạnh.

Tề Đẳng Nhàn đã hao tổn quá nhiều thể lực, lại phải chiến đấu với cao thủ đứng đầu như Ngọc Tiểu Long, không thể không cẩn thận một chút, đành dùng tới Vịnh Xuân Quyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK