Tề Đẳng Nhàn không hiểu sao lại muốn hắt hơi một cái, nhưng hắn nghĩ Dương Quan Quan đang nghiêm túc chắp tay thành kính, không phải đang thầm mắng hắn hai câu đó chứ?
Sau đó, hắn nghĩ nhất định là lão già âm hiểm Hướng Đông Tinh đang cân nhắc xem có cách nào phóng hỏa chôn mình ở hậu viện!
Được rồi, Hướng tổng không hiểu sao nằm không cũng dính đạn nữa.
Dương Quan Quan đi vào phòng sửa sang lại chăn ga và trải giường trong phòng, tất nhiên cô ta nhanh tay trải hai tấm riêng, tránh để cho lão háo sắc kia thừa dịp lợi dụng.
Tề Đẳng Nhàn cũng là người có lương tâm, biết tâm tình hiện giờ của Dương Quan Quan không tốt cho nên hắn không nhắc tới chuyện này nữa.
"Khi còn bé cô đã sống ở chỗ này sao? Hoàn cảnh ấm áp đấy!” Tề Đẳng Nhàn cười, dạo vài vòng trong phòng.
"Đúng vậy... Tôi đã ở đây nhiều năm, mãi cho đến sau này mới chuyển đến Trung Hải học, thật sự không chịu nổi khổ cực.” Dương Quan Quan bất đắc dĩ cười, thấp giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu: "Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi với cô ra mộ bố cô thăm ông ấy một chút, tế bái một chút, dù sao cũng là bố vợ tương lai.”
Dương Quan Quan cất tiếng nói: "Không biết xấu hổ đúng không, sao lại thành bố vợ tương lai của anh rồi?”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên: "Được rồi, không phải bố vợ, là nhạc phụ, được chứ?”
“..." Đối với loại người da mặt dày hơn bê tông này Dương Quan Quan cũng bất lực, hất cửa trở về phòng.
Tề Đẳng Nhàn tắm rửa xong nằm xuống ga giường được trải sẵn trong phòng khách, ga giường cùng chăn đã hơi cũ, không phải dễ ngửi gì nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chịu được.
Hôm nay hắn cũng không có ý đi quấy rầy Dương Quan Quan, hiển nhiên là Dương Quan Quan đã nhiều năm mới ngôi nhà của mình sẽ có rất nhiều cảm xúc để ôn lại.
Nếu như lúc này làm phiền cô ta thì không còn là lão háo sắc nữa, mà là súc sinh.
Lúc trời chưa sáng Tề Đẳng Nhàn đã nghe được tiếng động, hắn xốc rèm cửa sổ ra đã nhìn thấy Dương Quan Quan đang ở trong tiểu viện của căn nhà chăm chỉ luyện tập.
Bên ngoài trời lạnh, Dương Quan Quan mang đôi giày thể thao màu trắng, mặc quần thể thao màu xám, phía trên là một chiếc áo nỉ ngắn tay màu trắng, đang chăm chỉ tập Ngũ Hành Quyền.
“Tất nhiên thiên phú là nhân tố quan trọng quyết định độ cao cường mà một người luyện võ có thể đạt tới, nhưng nỗ lực lại càng quan trọng. Được rồi, để đi ngủ tiếp vậy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, mới bốn giờ sáng.
Hắn ngáp một cái, tiếp tục chìm vào giác ngủ, nằm một lúc đến gần sáu giờ, khi này trời vẫn mờ mịt, hắn mới dậy lần nữa.
Lúc này Dương Quan Quan đã đánh quyền xong, đang luyện tiếp qua bộ pháp, vô cùng chăm chỉ. . Truyện Đô Thị
"Vẫn đang còn luyện sao, thật là siêng năng..." Tề Đẳng Nhàn lại ngáp một cái, tiếp tục chìm sâu vào cơn mơ.
Lần nữa tỉnh dậy đã là bảy giờ, Dương Quan Quan mang theo hai bát phở nóng hổi từ bên ngoài về.
Hai bát phở bò, thêm thịt thêm trứng, lại có rất nhiều dầu ớt, buổi sáng được chén một bát như vậy thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
“Vân kê khởi vũ cũng không dậy sớm như cô đâu!” Tề Đẳng Nhàn ăn phở bò, thản nhiên nói.
"Không có thiên phú xuất sắc thì phải cố gắng nhiều hơn để bù đắp." Dương Quan Quan đáp.
"Nếu thiên phú của cô không tốt thật thì mấy cái kia không luyện nổi đâu." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu.
“Là anh nói với tôi!” Dương Quan Quan nói.
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Chỉ đùa cô thôi, tôi sợ cô quá kiêu ngạo cho nên mới rèn từ sớm, hiểu không?”
Dương Quan Quan nói: "Dù sao tôi cũng ghi tạc trong lòng rồi, cho nên càng phải cố gắng gấp bội!”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ bật cười, nhanh chóng xử lí xong bát phở bò, sau đó nói: "Nào, hôm nay tôi dạy cô nhập môn Thái cực quyền, từ hôm nay trở đi, cô phải học nhiều hơn nữa.”