Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn đứng ở trước mặt Khang Học Quyền nhưng sắc mặt của Khang Học Quyền cũng chẳng đổi.

Phó quản gia Khang Hướng Vinh đứng bên cạnh hắn, có vị phó quản gia này ở đây, chẳng sợ đối phương có vũ lực cao như thế nào thì cũng chỉ giống như gà chó ngoài vườn mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Khang Học Quyền nói “Hiện tại tôi cũng cho anh một cơ hội, nếu không thì tôi cũng mặc kệ anh có phải là cái gì Khang thiếu gia hay không.”

“Chính cậu cởi sạch sẽ quần áo của mình ra, sau đó giống như chó vòng quanh nhà lớn Kiều gia ba vòng, thành thành thật thật xin lỗi Kiều gia.”

“Còn vị phó quản gia này, tôi không thích, tự phế tay của mình đi.”

“Như vậy tôi còn có thể để các người bình yên vô sự rời khỏi Kiều gia!”

Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa ra, hiện trường lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Người ở Kiều gia đều trợn tròn mắt, Tề Đẳng Nhàn này có phải tim thật sự có bảy ngăn hay không vậy, đến lúc này rồi vẫn còn dám nói loại lời nói này.

Chưa tính để Khang Học Quyền cởi quần áo giống như chó bò ba vòng, còn muốn đại nhân vật như Khang Hướng Vinh tự mình phế đôi tay? Hắn cho rằng mình là ai vậy, thủ lĩnh quốc gia sao?

Này, tỉnh tỉnh lại đi, cậu chẳng qua chỉ là một cảnh ngục nhỏ thôi!

Nhóm người nịnh nót Khang Học Quyền cũng ngây ngẩn cả người, sau đó một đám cười ha hả lên.

“Tề Đẳng Nhàn, cậu còn nghĩ mình là đại thiếu gia năm đó của dòng chính Tề gia sao?”

“Cậu con mẹ nó cái gì cũng không phải, chỉ là một cảnh ngục nhỏ bé mà thôi, vậy mà dám nói như vậy với Khang thiếu, còn dám để phó quản gia tự mình phế đôi tay?”

“Thời buổi này đúng thật là loại chim gì cũng có, không nghĩ tới anh ta vậy mà là một tên điên như vậy.”

Khang Học Quyền và Khang Hướng Vinh liếc nhìn nhau, sau đó đều nhịn không được mà cười ha ha.

Khang Học Quyền lãnh đạm nói với Tề Đẳng Nhàn “Có lẽ mày có chút thân thủ, nhưng về cái thân thủ này của mày ở trước mặt phó quản gia căn bản không đủ xem!”

“Tao hạ thuốc vợ mày chuẩn bị ngủ cô ta đó là vinh hạnh của cô ta, mày không nên ngăn cản.”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Trong ngục giam của chúng tôi cũng giam giữ hai người phụ nữ dùng thủ đoạn rác rưởi, ngày qua ngày của bọn họ thật sự rất thảm.”

Khang Học Quyền cười nhạo nói “Tao để vợ mày bồi ngủ, để cô ta cởi hết quần áo tới lấy lòng tao đó là việc thiên kinh địa nghĩa!”

“Tao là người Khang gia, lời nói của tao chính là phép tắc!”

“Nếu mày không phục, muốn phản kích, đó chính là biết pháp phạm pháp!”

“Tao muốn đối xử với mày thế nào thì mày phải bình thản chịu đựng, thành thành thật thật chịu, tốt nhất là đừng có đánh trả.”

“Bởi vì nếu mày phản kháng, cho dù không bị phó quản gia đánh chết thì cũng phải ngồi tù đến sông cạn đá mòn.”

Khi nói chuyện, Khang Học Quyền cười cười nói với Kiều Thu Mộng “Cô còn không nhanh cởi quần áo đi? Chờ đến lúc tôi ra lệnh một tiếng khiến toàn bộ Kiều gia của cô diệt môn sạch sao?!”

Tề Đẳng Nhàn rất nghiêm túc gật gật đầu “Tôi đã xác định xong rồi, anh chính là muốn tìm đường chết!”

“Tao cứ tìm đường chết đấy thì sao, diêm vương cũng không dám nhận tao đâu! Có phó quản gia ở chỗ này, mày dám động vào tao sao? Chạm vào một sợi tóc của tao, tao sẽ khiến cho từng người Kiều gia chết ở trước mặt mày!” Khang Học Quyền cười dữ tợn nói.

Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột ra tay ngay lúc này, một phen bóp cổ Khang Học Quyền, bàn tay to như kìm sắt vậy, chỉ cần hơi dùng chút sức là có thể khiến Khang Học Quyền chết ngay lập tức.

Khang Hướng Vinh cả kinh, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại thật sự to gan lớn mật như vậy, dám can đảm động thủ ở trước mặt Khang Hướng Vinh mình như vậy.

“Dừng tay, nếu cậu dám động vào tam thiếu gia, tôi lập tức khiến cho Kiều gia máu chảy thành sông! Đồng thời cái mạng chó của cậu tôi cũng sẽ lấy luôn!” Trong mắt Khang Hướng Vinh lập lòe sát khí, tức giận quát lớn.

Mọi người Kiều gia đều bị dọa cho suýt ngất, sôi nổi quát lớn Tề Đẳng Nhàn nhanh tay buông Khang Học Quyền ra.

Kiều Thu Mộng rưng rưng nói “Tề Đẳng Nhàn, anh mau chóng thả Khang thiếu ra đi, lời anh ta nói tôi làm theo là được….” .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Cô ta biết rằng hiện giờ làm theo thì về sau sẽ chẳng còn mặt mũi gặp người, nhưng việc cấp bách hiện tại là bảo toàn tính mạng của người nhà.

Sau khi làm loại sự tình tổn hại mặt mũi này thì cùng lắm tự tuyệt hậu thế, xong hết mọi chuyện thì ai dám bắt cô ta chịu đựng một người chồng như Tề Đẳng Nhàn nữa đây?

Nhưng những lời này của Kiều Thu Mộng vẫn chưa khiến Tề Đẳng Nhàn phải để ý tới.

“Phải vậy không? Tôi muốn nhìn thử xem chút, tôi động anh ta thì ông có thể làm được gì!” Mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh xuống, vươn tay nện xuống một quyền ở trên mặt Khang Học Quyền.

“Bang!”

Một đấm này vang tiếng giòn tan, không thua gì thời điểm trời nắng bỗng nhiên lại bị một tiếng sét đánh!

“Vương bát đản, mày mau buông Khang thiếu ra đi, nếu không sẽ không đơn thuần chỉ để Kiều gia chôn cùng mày mà ngay cả bạn bè thân thích cũng sẽ đều cả nhà diệt môn!”

“Mày cái đồ con kiến hèn mọn này, cũng dám đánh quý nhân như Khang thiếu, hôm nay dù cho thiên vương gia tới cũng không cứu nổi mày!”

“Mày còn dám động Khang thiếu thêm một chút thì tao liều mạng với mày!”

Tề Đẳng Nhàn đối với mấy người nịnh nọt đều đầy mặt khinh thường, duỗi tay lại nện thêm một quyền vào mặt Khang Học Quyền.

Sau đó, hắn ngạo mạn mà lại không thú vị nhìn một đám chuyên nịnh nọt và Khang Hướng Vinh, hỏi “Như vậy có được tính là tôi đã động vào anh ta không?”

Sắc mặt của Khang Hướng Vinh trầm xuống, bước chân hơi động chút khiến mặt đất rung động sàn sạt, tùy thời đều có thể tìm đúng thời cơ ra tay một kích giết chết Tề Đẳng Nhàn.

“Không phải nói tôi động vào anh ta một chút thì sẽ có hậu quả sao? Vậy sao hiện giờ tôi vẫn còn tốt vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Thấy mọi người ngoại trừ khiếp sợ chính là thờ ơ, vì thế nhắm tới đầu gối và bụng của Khang Học Quyền hung hăng nện một quyền.

“Nôn!”

Khang Học Quyền hét thảm một tiếng, trong miệng phun ra một búng máu, ruột gan lẫn lộn lại với nhau, khó chịu xanh tím đầy mặt.

Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó hỏi “Vậy thì như này có được tính là động tới Khang thiếu của các người không?!”

“Bang!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lại nện thêm một quyền ở trên mặt Khang Học Quyền, trên mặt lạnh lùng nói “Hạ thuốc vợ của tôi?”

“Bang!”

Lại thêm một đấm “Muốn để Kiều gia chôn cùng tôi?”

“Bang!”

Tề Đẳng Nhàn khinh thường đầy mặt “Tôi không dám động vào anh?”

“Bang!”

“Khi dễ vợ của tôi là để mắt tới cô ấy? Muốn tôi phải nhịn?”

“Bang!”

“Tôi con mẹ nó ngay cả nói nặng lời với cô ấy cũng không dám, vậy mà anh dám khinh nhục cô ấy?!”

Liên tiếp vài đấm rơi xuống, đánh đến mức cả khuôn mặt của Khang Học Quyền sưng vù lên, nơi nơi là máu.

Khang Hướng Vinh ở một bên xem đến mức hai mắt đỏ bừng, Khang Học Quyền cũng rất kiên cường, cắn răng nói “Loại người như mày hôm nay nhất định phải đánh chết tao! Nếu như tao không chết được, tao nhất định sẽ trơ mắt nhìn cả nhà mày tử tuyệt.”

Khang Hướng Vinh cả giận nói “Là đàn ông thì động khẩu không động thủ mau buông tam thiếu gia ra, nếu không….”

“Nếu không thì sao? Ông có thể làm gì được tôi?” Tề Đẳng Nhàn khinh thường đầy mặt “Vậy được, tôi cho ông một cơ hội!”

Nói xong lời này hắn tiện tay ném một cái, bang một tiếng quẳng Khang Học Quyền qua một bên.

Mọi người Kiều gia đều đã cúi thấp người xuống, cả người run bần bật, thậm chí không dám giương mắt lên xem một chút tình cảnh hiện tại.

“Phó quản gia, đừng giết hắn, bắt hắn lại, đánh gãy tứ chi của hắn, tôi muốn đích thân tiễn hắn lên đường!” Khang Học Quyền thống khổ bất kham kêu lên, hận ý trong lòng đã sôi trào tới cực điểm.

Trong mũi Khang Hướng Vinh phun ra một hơi hừ lạnh, hai chân hoạt động, đã làm tốt chuẩn bị phát lực.

Tề Đẳng Nhàn một tay cắm túi, một tay rũ ở bên người lạnh nhạt nhìn Khang Hướng Vinh.

“Họ Tề kia hơn nửa là biết mình khó thoát chết nên vừa rồi mới bắt cóc Khang thiếu, chỉ là đầu óc hắn có vấn đề lại thả Khang thiếu ra, hiện tại hắn chết chắc rồi!”

“Phó quản gia Khang Hướng Vinh chính là đại sát khí của Khang gia, mấy năm nay ông ta rất ít khi ra tay….”

“Nói cũng không sai, lúc này phó quản gia thật sự bạo nộ rồi, tên nhãi này hơn nửa sẽ rất nhanh bị tóm được, vặn gãy tứ chi, đến lúc đó mọi người cùng nhau đưa hắn lên đường giúp Khang thiếu hết giận!”

“Đàn ông Kiều gia toàn bộ bán đến Nam Dương làm nô lệ, để bọn họ bị tra tấn đến chết, phụ nữ để lại, đẹp thì chúng ta chia nhau, khó coi toàn bộ bán đến Nam Dương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK