Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Quan Quan cũng cảm thấy bản thân dựa gần Tề Đẳng Nhàn như vậy có hơi thân mật quá mức nhưng lại không có cách nào khác, tiệm bán báo cũng chỉ lớn như vậy, mà gió lại to như thế, tiến lên phía trước một bước nhất định sẽ bị mưa xối ướt.

Cô ta chỉ có thể tận lực vừa nghiêng mình né tránh, vừa giữ khoảng cách với Tề Đẳng Nhàn, tránh phát sinh việc tiếp xúc tay chân.

“Trận mưa này cũng to quá rồi, không biết khi nào mới tạnh, thật đúng là quá xui xẻo mà!” Dương Quan Quan thở dài nói.

“Ha hả….” Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cười nhạt một tiếng, cảm thấy bị nhốt ở đây cũng chưa chắc không phải là diễm phúc.

Dương Quan Quan đột nhiên có chút cảm xúc bi thương nói: “Không nghĩ tới nhân sinh của tôi lại kém như vậy, ngay cả ông trời cũng bắt nạt tôi!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Bớt lại mấy cái bi xuân thương thu đa sầu đa cảm đó đi, tác giả của nhân sinh vĩnh viễn luôn là chính mình, muốn viết thành dạng gì thì cũng phải xem bản thân mình.”

Dương Quan Quan nhấp môi nói: “Anh không hiểu được cái cảm giác người ở dưới mái hiên này đâu, bất luận là ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống đều sẽ bị người ta bắt nạt, bị người ta xem thường.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng thật là tôi không hiểu lắm, bởi vì đại đa số người đều phải nhìn ánh mắt của tôi thì mới có thể sống tốt hơn được một chút.”

Dương Quan Quan liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, nói: “Anh nói đúng, tôi vẫn đang nỗ lực liều mạng, đáng tiếc là chênh lệch quá lớn!”

Cô ta ôm lấy hai tay của mình, gió to thổi tới khiến thân thể bị mưa xối ướt của cô ta run lên bần bật.

EQ của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là 0 nên cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai của Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan được bọc trong áo khoác của người đàn ông, bên trong vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Tề Đẳng Nhàn khiến cho cô ta cảm giác được có chút ấm áp, càng ấm áp hơn là ở trong lòng.

“Từ nhỏ tới lớn tôi đều bị người Dương gia bắt nạt, đặc biệt là Dương Phỉ Phỉ, không biết đã bị cô ta đánh đập bao nhiêu lần.”

“Thậm chí vì để mỗi lần không bị đánh, tôi không thể không ở trước mặt cô ta khom lưng uốn gối….’

Có mấy lần ở bên ngoài bị người ta nhìn thấy, bọn họ cũng tiến lên khuyên nhủ.”

“Chỉ là sau khi biết được thân phận của Dương Phỉ Phỉ thì bọn họ đều coi như chuyện này chưa từng xảy ra, trực tiếp tránh xa ra.”

“Hơn nữa, tôi sau những lúc đó càng bị bắt nạt thảm hại hơn.”

Dương Quan Quan nhìn mưa to ngoài kia, màn mưa đã khiến cả thế giới trở nên mông lung mơ mộng, cách ly tiệm bán báo nhỏ này với thành thị ngoài kia.

Hoàn cảnh độc đáo như vậy khiến cô ta có một loại cảm giác mở rộng lòng nói ra hết thảy, cho nên đều mang những chuyện mà mình gặp phải cùng với uỷ khuất nhất nhất kể hết ra cho Tề Đẳng Nhàn nghe.

“Mẹ không thể chịu nổi khuất nhục như vậy nên cuối cùng bỏ tôi lại, một mình rời khỏi Dương gia, cho tới nay vẫn không rõ tung tích.” Dương Quan Quan thở dài.

“Ngày trôi qua của tôi ở Dương gia vì vậy càng thêm khổ sở, khổ sở tới nỗi bản thân cũng không có cách nào chịu đựng nổi nữa nên mới tới trung hải học tập….”

“Vì để tránh né Dương gia mà thậm chí tôi còn nghĩ tới chuyện sang Mỹ lưu học.”

“Bề ngoài nhìn tôi mạnh mẽ hung dữ, nhưng trên thực tế thì gan của tôi lại rất rất nhỏ….”

“Làm như vậy chẳng qua cũng chỉ vì che giấu yếu ớt của bản thân mình mà thôi.’

Dương Quan Quan nói đến đây thì nước mắt cũng rơi xuống, cuộc sống sinh hoạt thê thảm hai mươi năm khiến cô ta khổ không thể tả, tra tấn nội tâm cô ta tới mức vỡ nát.

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Lúc cô mới vừa về nước đúng thật là một bộ dáng mỹ nhân kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng trên thực tế chính là một người nhát gan!”

Dương Quan Quan nghe thấy lời này thì giận dữ nói: “Anh có thể nói được một câu tiếng người hay không vậy? Có người nào trào phúng người khác như anh không? Nói dễ nghe một chút thì sẽ chết sao!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha nói: “Trên thực tế chính là như vậy mà, cô đối với tôi luôn là mặt nặng mày nhẹ, nhưng với người của Dương gia thì sao? Vâng vâng dạ dạ còn chưa tính, quả thực chính là khom lưng uốn gối!”

Nước mắt của Dương Quan Quan lạch cạch rơi xuống dưới.

Tề Đẳng Nhàn thấy ngay cả trợ lý Dương cũng bị mình làm cho khóc thì vội vàng nói: “Tôi nói đùa thôi, cô đừng tưởng thật mà!”

Dương Quan Quan lau nước mắt nói: “Tôi chỉ là tức giận bản thân không biết cố gắng, không có liên quan gì với anh cả!”

“Ngược lại không phải tôi giận anh, thậm chí còn rất cảm kích anh, rất ngưỡng mộ anh!”

“Anh là người đầu tiên ở thời điểm tôi bị Dương Phỉ Phỉ bắt nạt đã đứng ra giúp đỡ tôi, hơn nữa còn chưa từng lùi bước.”

“Điểm này trong tất cả những người tôi đã gặp qua trong đời chưa từng có ai làm được.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, không nghĩ tới cái nhìn của Dương Quan Quan với mình lại là cái dạng này, thật đúng là ngoài dự đoán!

“Nhưng mà anh cũng thật là đáng ghét mà, không biết lựa lời!” Dương Quan Quan lại nói thêm một câu.

“Ha ha, vẫn còn tốt chán….” Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói.

Cho dù là Lý Vân Uyển thì vẫn có lúc không thể nào chịu nổi đôi lúc hắn thốt ra mấy lời tiện miệng, khó tránh khỏi sẽ bị hắn làm cho tức giận nổi trận lôi đình, nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên*.

Nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên: (một vị phật ra đời, hai vị phật qua đời) ý nói đến sự sống và cái chết.

Lúc này màn mưa bên ngoài càng thêm dày đặc, hạt mưa trở nên nặng hạt hơn, bên tai tràn ngập thanh âm bùm bụp hạt mưa va chạm với mặt đất và mái hiên.

Gió cũng lớn hơn nữa khiến Dương Quan Quan chỉ còn cách nhích lại gần Tề Đẳng Nhàn, thân thể của hai người gần như dính chặt vào nhau.

Dương Quan Quan chỉ đành buông cánh tay trái xuống đỡ ở giữa hai người, cảm thấy có chút xấu hổ, khoảng cách này quá gần gũi rồi.

“Anh đừng để bị dính mưa, hôm đó anh bị chém một đao hiện giờ khẳng định vẫn chưa tốt lên đâu, gặp mưa cẩn thận nhiễm phải cảm lạnh.” Dương Quan Quan nhẹ giọng nhắc nhở.

Cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn vẫn rất quân tử lùi về sau một chút, dẫn tới mưa đều táp hết vào vai hắn, nhuộm ướt đẫm áo sơ mi.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Dương Quan Quan duỗi tay kéo hắn một cái, để hắn càng dựa vào gần hơn một chút.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy mùi nước mưa tanh tưởi trong mũi biến mất mà thay vào đó toàn là mùi hương dầu gội và nước hoa của Dương Quan Quan, kích thích tới mức hormone của hắn tăng trưởng, máu cũng sôi sục.

“A?!”

Đột nhiên mắt Dương Quan Quan đang nhìn vào trong màn mưa trừng to, môi đỏ cũng hơi hé mở, hai người đều khoa trương cảm thấy trong nội tâm lúc này đều là một mảnh kinh ngạc và sợ hãi.

Bởi vì, cô ta cảm giác được có thứ gì đó không được che đậy chọc vào bụng nhỏ của mình.

Đồng thời cánh tay đang chắn ở trước ngực Tề Đẳng Nhàn của mình cũng cảm nhận được cơ ngực cường tráng kia, cảm giác từ cánh tay truyền tới khiến khuôn mặt nhỏ của cô ta hơi đỏ lên, tim đập thình thịch.

Ông trời cũng đưa tới trợ công vào lúc này, một trận gió to thổi tới khiến hạt mưa rơi xuống gáy của Dương Quan Quan làm cô ta bị lạnh, theo bản năng buông cánh tay xuống bước lên nửa bước!

Nháy mắt này thân thể hai người càng dính sát vào nhau hơn, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy chỗ mềm mại đàn hồi kia đang đấu tranh với cơ ngực kiên cố của mình, quả thực còn khó đẩy hơn quả tạ trăm kilogam.

Ánh mắt hai người va chạm với nhau sinh ra một tia lửa nóng.

Giờ phút này Dương Quan Quan lui không thể lui, mà Tề Đẳng Nhàn trước nay đều không biết thoái nhượng là có ý gì.

Dương Quan Quan cắn chặt răng, muốn lui về sau, mưa rơi thì mưa rơi đi!

“Đừng nhúc nhích!” Tề Đẳng Nhàn quát.

Tất nhiên là Dương Quan Quan sẽ không nghe.

Tề Đẳng Nhàn giơ bàn tay lên, hung dữ nói: “Cô còn dám động tôi lập tức làm cô!”

Dương Quan Quan lập tức bị doạ, miệng nhỏ bẹp ra, cảm giác được trên vai bị hạt mưa rơi xuống, ớn lạnh thấm vào người.

Tiếp theo, cô ta cảm giác được mông của mình bị hai bàn tay to của Tề Đẳng Nhàn bao trùm, hung hăng véo một cái, cả người lập tức không tự chủ được dựa vào trong lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn như chẳng có gì xảy ra một tay ôm bả vai của trợ lý Dương, một tay ấn xuống mông của cô ta, nhàn nhạt nói: “Trận mưa này quá lớn nhưng cũng đừng để bị cảm, trước cứ tạm thời trốn như vậy đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK