Nhìn thấy những thứ này, cho dù là Dương Quan Quan chưa bao giờ “ăn thịt lợn” cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hơn nữa, ở nơi như Mễ Quốc, những thứ như vậy rất cởi mở, lúc đêm khuya đều có các kênh người lớn có thể xem.
“Tề tổng, anh nên chú ý ảnh hưởng một chút, dù sao đây cũng là công ty.” Dương Quan Quan hơi không hài lòng mà nói.
“Ha, thư ký nhỏ như cô còn dạy dỗ cho ông chủ à!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, nhưng vẫn bỏ chân ở trên bàn làm việc xuống.
Hắn cho rằng Dương Quan Quan chẳng qua là đang phàn nàn về tư thế ngồi không đẹp của mình, cũng chẳng nghĩ sâu xa.
Dương Quan Quan đợi Tề Đẳng Nhàn ký xong, hừ lạnh một tiếng, ôm văn kiện rời đi, miệng không quên chửi một câu “Tên háo sắc!”
Cái câu “lão háo sắc” này khiến Tề Đẳng Nhàn không giải thích nổi, hình như vừa rồi bản thân cũng chưa làm chuyện gì mà? Đôi mắt cũng vẫn luôn thành thật.
Cô thư ký này hình như được ưu ái quá rồi thì phải, không có việc gì mà lại mắng sếp của mình thế? Có vẻ gần đây lại phải nặng tay với cô ta!
“Vân Uyển cũng làm càn quá rồi, vậy mà lại ở trong văn phòng với anh ta… nhưng cô ấy không phải là người phóng khoáng như thế!” Dương Quan Quan nghĩ, “Chắc chắn là cái lão háo sắc Tề Đẳng Nhàn này đã cưỡng ép cô ấy, thằng chó đáng ghét!”
Dương Quan Quan phàn nàn trong lòng, đồng thời còn có chút cảm xúc hỗn loạn không thể hiểu nổi, khiến cả người không vui, cả ngày không có tâm trạng làm việc.
Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trong phòng làm việc thì đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại không thể hiểu nổi, lập tức đứng dậy từ trên ghế, cả người rung lên, vội trốn xuống gầm bàn.
“Vừa rồi có lẽ là bị một khẩu súng bắn tỉa ngắm trúng?”
“Xem ra đúng là có người bắt đầu lo rằng Tập đoàn Hướng thị sẽ mang đến rắc rối cho liên minh thương nghiệp Từ thị.”
“Định diệt trừ mình, nguồn sức mạnh của Tập đoàn Hướng thị trước sao?"
Tề Đẳng Nhàn thu mình trốn dưới gầm bàn, trong lòng lại không hề căng thẳng, bởi vì hắn sớm đã đoán trước rằng ngày này sẽ đến.
Người luyện võ, khi tu luyện đến cao thâm, thỉnh thoảng sẽ có linh cảm, có thể nhận thấy trước nguy hiểm, vì vậy cảm nhận được gió thu trước khi lay động.
Lúc nãy da đầu tê dại, toàn thân run rẩy, đó là dấu hiệu của nguy hiểm, hiển nhiên là bị súng bắn tỉa ngắm.
“Hừm, có vẻ như Hướng Đông Tinh bên đó cũng sẽ gặp rắc rối, dạo này phải nhắc cô ta cẩn thận một chút.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Sau khi đợi khoảng nửa phút, cảm giác nguy hiểm dần biến mất, Tề Đẳng Nhàn mới chui lên khỏi gầm bàn.
Sau đó, hắn bước đến bên cửa sổ, nhân cơ hội đóng cửa sổ và kéo rèm lại để tránh bị bắt được.
Liên minh doanh nghiệp Từ thị không đơn giản chỉ do Từ Ngạo Tuyết đứng đầu, mà trong đó còn có vốn của Tập đoàn Hổ Môn, thậm chí cả vốn của Ngọc gia đế đô, cũng như các nguồn vốn được đầu tư bởi nhiều thế lực. Họ muốn chia miếng bánh lớn Hướng thị này.
Bây giờ, khi thấy chiếc bánh lớn này hơi có chiều hướng biến thành một con dao, điều này rõ ràng đã cho một số nhà đầu tư dấu hiệu cảnh báo và họ chỉ đơn giản là chuẩn bị để làm cho mọi thứ trở nên đảm bảo hơn.
Trong ba ngày liên tiếp, Tề Đẳng Nhàn đều đi làm vào ban ngày, ban đêm thì đến bệnh viện với Kiều Thu Mộng.
Không còn cách nào, hắn có lúc muốn lười biếng, nhưng nếu đến giờ rồi mà hắn vẫn chưa đến, tâm trạng của Kiều Thu Mộng sẽ trở nên không ổn định.
Kiều Thu Mộng bên đó sẽ ngay lập tức gọi điện thoại nài nỉ Tề Đẳng Nhàn đến bệnh viện, thế nên Tề Đẳng Nhàn đành phải kiên nhẫn đi đi lại lại cả hai nơi.
“Chồng à, bác sĩ bảo hai ngày nữa tôi có thể xuất viện rồi đấy!” Kiều Thu Mộng vui vẻ nói: “Từ giờ trở đi ngày nào tôi cũng có thể ở nhà đợi anh rồi, đợi khi anh tan làm, làm cho anh một bàn đầy đồ ăn ngon.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, đến khi Lý Vân Uyển trấn an mẹ cô ta bên kia, chắc chắn cũng sẽ quay lại.
Nếu Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển chạm mặt, vậy chẳng phải là chiến trường thảm khốc cuối cùng sao? Hơn nữa, còn rất có khả năng gây ra một số kích thích không tốt cho Kiều Thu Mộng.
“Không không, tôi cảm thấy phụ nữ trong thời đại mới không đơn giản chỉ là nội trợ trong gia đình!"
“Họ càng nên có cá tính, sự nghiệp và lý tưởng riêng, trong lòng có núi có sông có biển. Chứ không phải là bị gò bó trong căn bếp và tình yêu."
“Cho nên, tôi hy vọng cô có sự nghiệp của bản thân và khiến mình trở nên hấp dẫn hơn.”
Tề Đẳng Nhàn lập tức giảng giải với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Đừng quên, cô còn là chủ tịch của tập đoàn Kiều thị, cần tập trung vào công việc của mình trước.”
Kiều Thu Mộng bị lời nói đó làm cho sững sờ, trong lòng anh có cả núi sông biển cả, chứ không phải bị giam hãm trong căn bếp và tình yêu? Chồng mình thế mà lại nói chuyện văn vở vậy sao?
“Không hổ là chồng của tôi!” Qiao Qiumeng vui vẻ nói: “Được, vậy tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Thu Mộng nói: “Nhưng cũng sẽ không làm chậm trễ việc tôi nấu cơm cho anh đâu. Điều kiện đầu tiên để khóa chặt trái tim của một người đàn ông là khóa chặt dạ dày anh ta.”
Tề Đẳng Nhàn đau đầu bất lực.
Kiều Thu Mộng lại nhíu mày và nói: “Nhưng mà, hình như tôi không biết nấu ăn …”
Tề Đẳng Nhàn thả lỏng chân mày.
Kiều Thu Mộng nói tiếp: “Nhưng tôi có thể học, đến lúc đó sẽ làm cho anh cùng các con ăn!”
Tề Đẳng Nhàn cười khổ, đoạn trò chuyện này có thể đừng vòng vo như này hay không, làm trái tim người ta rất khó chịu đó?!
“Ông xã, anh lại đây.” Kiều Thu Mộng mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn.
“Hử?” Tề Đẳng Nhàn đi tới.
Kiều Thu Mộng vòng tay qua cổ hắn, nhắm mắt lại, đỏ mặt nói: “Bố mẹ bây giờ không có ở đây... anh đã lâu rồi không hôn tôi!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, thầm nghĩ: “Mình trước kia đã hôn cô ta sao?”
Ngay khi hắn đang suy nghĩ lung tung, đôi môi ẩm ướt của Kiều Thu Mộng đã áp sát, động tác của cô ta vụng về và non nớt, thậm chí răng đụng vào còn làm môi đau.
Sự non nớt khác thường này cũng khiến Kiều Thu Mộng không khỏi cau mày, nhận ra có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào không ổn.
Tề Đẳng Nhàn không phải loại người khách sáo từ chối, hơn nữa đây lại là Kiều Thu Mộng chủ động đưa tới cửa, cho nên hắn lập tức rất vui lòng đón nhận nụ hôn đầu tiên này.
Đương nhiên, hương vị này không thể là vị thịt gà giòn giòn, mà là ngọt ngọt mềm mềm, giống như ăn thạch, sau khi cắn qua một lớp ngoài của thạch, phát hiện bên trong có đầy một lớp mật ong dẻo quánh đậm đặc, khiến người ta ngọt đến rụng răng.
“Hình như chấn thương này khiến tôi quên rất nhiều thứ, ngay cả cách hôn cũng vậy. May mà chồng vẫn nhớ…” Kiều Thu Mộng đỏ mặt nói, dựa đầu lên cằm Tề Đẳng Nhàn, thở hổn hà hổn hển.
Tề Đẳng Nhàn lại nghĩ thầm: “Thật hổ thẹn, toàn bộ kỹ thuật của tôi là cùng Lý Vân Uyển luyện tập mà ra.”
Đợi sau khi Kiều Thu Mộng thở gấp một hơi, nhắm mắt lại và hơi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên.
Đúng là gây nghiện.
Dù sao thì ý nghĩ “Mình muốn tất cả” từ lâu đã có trong đầu nên Tề Đẳng Nhàn đương nhiên sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, dứt khoát ăn miếng đậu phụ nóng hổi được đưa đến miệng.
“Đợi cô ta hồi phục bình thường rồi, chắc là sẽ không muốn chém chết mình đâu nhỉ?”
"Dù sao thì cô ta mất trí nhớ nhưng vẫn không quên mình, mà còn vẫn coi mình là chồng, chứng tỏ rằng trong tim cô ta nhất định có mình.”
Tề Đẳng Nhàn trong lòng đã bắt đầu lo trước tính sau rồi, đến lúc đó làm thế nào để cân bằng giữa Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển?
Đây là vấn đề lớn nhất, nhưng, cũng không phải là không giải quyết được...
“Ngay cả nhiều tội phạm hung ác như vậy đều phải ngoan ngoãn khuất phục ta, vẫn không thể tin được mình không thể xử lý chút chuyện này!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, hạ quyết tâm trở thành một thằng đàn ông tồi.