Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Quan Quan cho rằng bản thân đã bị phát hiện, sợ tới mức bịt chặt miệng chạy chậm trốn đi.

Tề Đẳng Nhàn tỉnh thần được một lúc thì nghe thấy thanh âm có người vội vàng rời đi từ cửa văn phòng khiến cho hắn ngẩn người, sao tiếng bước chân này nghe giống như của Dương Quan Quan thế?

Lúc Lý Vân Uyển đi đến cửa văn phòng thì Dương Quan Quan đã chạy trốn rồi, cô ta không nhìn thấy người, lúc này mới yên tâm đóng chặt cửa lại.

“Lần sau lúc vào văn phòng có thể nhớ rõ phải đóng chặt cửa trước đã được không, cái tên này thật là gian xảo mà, vạn nhất bị người ta nhìn thấy hết thì thanh danh của mình biết làm sao!” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng cắn răng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Khi xoay người lại thì Lý Vân Uyển đã sửa soạn lại vạt áo hỗn độn của mình xong xuôi, chính mình vừa lơ đãng một cái mà bàn tay xấu xa kia đã như cá chạch trơn tuột chui vào rồi, thật là đáng giận!

Từ khí Lý Vân Uyển tới làm việc tại tianlai capital thì Tề Đẳng Nhàn không còn quá bỏ bê công việc nữa, đây quả thực là một kỳ tích.

Có chăng cũng là bởi vì Lý Vân Uyển sẽ thường xuyên hoặc ngẫu nhiên tới văn phòng thăm hắn nên mới khiến hắn vẫn luôn duy trì loại chuyên cần xuất sắc này.

Lúc Dương Quan Quan bị tề đẳng đẳng nhàn gọi vào văn phòng thì đã không còn nhìn thấy Lý Vân Uyển đâu nữa.

Nhìn thấy bộ dáng Tề Đẳng Nhàn nghiêm chỉnh ngồi đó, thâm tâm Dương Quan Quan không nhịn được mắng một câu “Mặt người dạ thú!”.

Tề Đẳng Nhàn không biết trong đầu Dương Quan Quan đang nghĩ cái gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Thư ký Dương, phiền cô xử lý giúp tôi một số thứ, tôi phải tới ngân hàng giải quyết vấn đề cho vay một chút.”

Dương Quan Quan trợn trắng mắt: “Tôi biết rồi!”

“Thái độ gì đấy? Cô đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy hử?” Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, cười lạnh hỏi.

Hắn vừa cường ngạnh như vậy thì Dương Quan Quan lập tức ỉu xìu xuống.

Dương Quan Quan rũ mi mắt đáp: “Tề tổng, tôi biết rồi, tôi sẽ tận tâm làm việc, xin anh cứ yên tâm.”

Tề Đẳng Nhàn vừa lòng gật đầu nói: “Này cũng không tệ lắm!”

Nói xong lời này, hắn đừng lên rời khỏi văn phòng.

“Thật là đáng giận mà!”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Dương Quan Quan bị nhốt ở trong trực tiếp đóng cửa lại, sau đó không nhịn được hung hăng giơ giơ nắm đấm lên.

Động tác mua may nắm đấm của cô ta quá mạnh mẽ dẫn tới áo sơ mi vốn đã căng chặt càng nảy lên, cực kỳ sóng gió mãnh liệt.

Dương Quan Quan không cam lòng ngồi xuống ghế ông chủ của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng cực kỳ khó chịu. Bản thân mình vốn dĩ chỉ là thư ký tổng mà thôi, lại còn muốn gánh trọng trách công việc nặng như vậy nữa!

Dương Quan Quan sử dụng máy tính của Tề Đẳng Nhàn xử lý công việc, sắp xếp tất cả các văn kiện lại một thể, điều chỉnh bảng biểu cho thoả đáng rồi mới chuẩn bị tắt máy.

Lúc rời khỏi mặt bàn thì cô ta phát hiện có một cái “Livestream Răng Nanh”, đó đúng là hợp đồng phát sóng trực tiếp của nền tảng mà trước mắt cô ta cần nhất.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dương Quan Quan lại trực tiếp mở phần mềm phát sóng trực tiếp lên, tựa như muốn nhìn thử xem ngày bình thường Tề Đẳng Nhàn ở trong văn phòng đã xem cái gì.

“Quả nhiên, tên này đúng là một tên háo sắc mà!”

Lúc Dương Quan Quan click chuột vào ô lịch sử thì hừ lạnh một tiếng.

Chỉ thấy trong lịch sử quan sát kia thuần sắc một màu toàn là livestream của các mỹ nữ, hoặc chính là giao hữu của mỹ nữ.

Dương Quan Quan dấn thân vào nghề livestream đã mấy năm hiểu rất rõ về loại livestream giao lưu này, đó căn bản chính là livestream sắc tình cao cấp.

Bên nền tảng sẽ mời tới một ít nữ chủ bá có nhan sắc cao cấp, sau đó để những nữ chủ bá này làm tất cả hoạt động mà bên nền tảng yêu cầu ngay trên livestream, mặc quần áo hầu gái đóng giả làm hầu gái, mặc OL đóng vai giáo viên, để người xem nhập vai cùng vào đó.

Những bộ quần áo được mặc trong livestream cần phải lộ hết cả đùi, rồi nói vài lời nói lẳng lơ, có những người thậm chí còn biểu diễn kỹ thuật dùng miệng của mình, cụ thể là dùng đầu lưỡi làm đủ trò, hoặc phát ra tiếng động ướt át vào thẳng microphone, còn lại thì mọi người tự tưởng tượng đi.

Nhìn tới những ghi chép này, Dương Quan Quan cũng không biết tại sao mình lại tức giận.

Có lẽ là do không thể tin được cái tên Tề Đẳng Nhàn đã cứu mình vài lần lại là người như thế này chăng?

Dù sao thì, hiện tại cô ta cảm thấy rất thất vọng.

"Tên háo sắc, tôi xóa hết mấy follow này của anh bằng hết thì thôi!" Dương Quan Quan cắn răng, unfollow hết những chủ bá mà Tề Đẳng Nhàn theo dõi.

Sau đó, cô ta phát hiện mình cũng nằm trong danh sách follow.

Dương Quan Quan tức khắc cảnh giác, nhắc nhở chính mình "Sau này live stream nhất định phải ăn mặc kín đáo một chút."

Trong lúc đang ngẩn người, di chuột loạn xạ cả, vô tình lại bấm vào phần ghi chép tiêu phí.

"Tổng chi tiêu năm trăm vạn?!"

Sau khi nhìn thấy con số này, Dương Quan Quan không dám tin vào hai mắt của mình nữa, điên cuồng xoa xoa.

"Tôi thật muốn nhìn xem, cái tên háo sắc nhà anh donate cho nữ chủ bá nào!" Dương Quan Quan cười lạnh, sau đó bấm mở bản ghi chép donate.

Xem xong, đầu của cô ta suýt đập thẳng xuống mặt đất.

Trong phần ghi chép donate cho thấy những món quà mà Tề Đẳng Nhàn mua được sử dụng lần đầu chính là món quà Thần Đế trong phòng trực tiếp của cô, sau đó là bốn chiếc chiến hạm ngân hà!

Dương Quan Quan ngồi trước máy tính đần cả người, năm trăm vạn kia thật đúng là do Tề Đẳng Nhàn donate chứ không phải Tôn Học Văn có ý đồ xấu!

"Này, này, này..... Điều này sao có thể là sự thật được? Thế mà thật đúng là anh ta donate cho mình năm trăm vạn!" Dương Quan Quan kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, lại ngẩn người.

Cũng thế, trong lòng cô ta sinh ra đủ loại cảm xúc.

Tề Đẳng Nhàn không có bản ghi chép tiêu phí khác, chỉ có mấy cái được donate trong phòng trực tiếp của cô. Những nữ chủ bá khác đều không lấy được bất kì thứ gì, không có ai là ngoại lệ.

Dương Quan Quan xác nhận lại, bản ghi chép tiêu phí này không có khả năng là giả. Chẳng qua là, ID của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là "antifan chân chính của Dương Quan Quan". Dù sao thì, cái ID này cũng quá là vô duyên rồi.

ID của hắn là "Một người rảnh rỗi", nhưng thật ra rất bình thường.

Sau khi biết được chuyện này, Dương Quan Quan có loại cảm giác như thế giới quan của mình đã sụp đổ. Không nghĩ tới người mà vô tư giúp đỡ, không chút bủn xỉn donate năm trăm vạn để giải vây cho mình, thế mà lại là Tề Đẳng Nhàn!

"Mình trách nhầm anh ấy rồi! Khó trách được anh ấy chắc chắn Tôn Học Văn không có lòng tốt như thế..." Nghĩ đoạn, lúc này Dương Quan Quan mới có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nháy mắt này, cô ta thậm chí đã có suy nghĩ đi tìm Tề Đẳng Nhàn để giải thích.

Dù sao thì, Tề Đẳng Nhàn donate năm trăm vạn, không phải năm đồng!

Cho dù là ai thì sau khi bỏ ra năm trăm vạn lại bị người hiểu lầm, chỉ sợ sẽ rất không thoải mái.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không có nửa câu oán trách, thậm chí còn lười giải thích.

Giờ đây, cuối cùng Dương Quan Quan cũng hiểu được vì cái gì mà Lý Vân Uyển lại coi trọng Tề Đẳng Nhàn, cũng hiểu được vì sao cô ta lại nói đừng đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.

Dương Quan Quan càng nghĩ càng áy náy, bật người dậy gọi cho Tề Đẳng Nhàn, lúc này Tề Đẳng Nhàn đã đi tới cửa bệnh viện.

"Tề tổng, tối nay tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé!" Dương Quan Quan dịu dàng nhỏ nhẹ.

"Được, tôi có chút việc, xong việc nói sau!" Tề Đẳng Nhàn đồng ý rồi cúp điện thoại luôn.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy quái quái, Dương Quan Quan này tại sao đột nhiên lại dùng giọng điệu dịu dàng đó với mình chứ?

Sau đó, hắn chợt nhớ ra, chắc có lẽ là do gần đây liên tiếp "lập uy", khiến cho nhóc con nhát gan này hoàn toàn sợ hãi.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy bản thân mình cũng nên dương dương tự dắc một chút, cảm thấy từ nay về sau mình nên dùng phương thức này để đối phó với Dương Quan Quan, miễn cho cô ta lại tiếp tục làm loạn với mình.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi vào bệnh viện, hắn tìm một y tá rồi hỏi phòng bệnh của Tôn Học Văn.

"Anh cũng tới thăm ngài ấy sao?"

"Hôm nay giám đốc của các ngân hàng chi nhánh đều tới đây thăm ngài ấy, trận thế rất lớn đó!"

"Cũng không biết người nào điên khùng như thế, khiến ngài ấy thành cái bộ dạng như thế này, đúng là chán sống!"

Y tá nhỏ cằn nhằn hai câu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó nói cho hắn biết vị trí phòng bệnh.

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười: "Cảm ơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK