Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Trường Ca thầm nghĩ trong lòng rằng trừ việc đôi khi có hơi phô trương quá mức thì Tề Đẳng Nhàn cũng không có gì đáng chê trách cả, mỗi tội… khuôn mặt của hắn có hơi xấu xí một chút, dáng người cũng hơi mập mạp một chút, lúc cười lên thì trông hắn cứ như Phật Di Lặc vậy.

Dường như Tề Đẳng Nhàn cũng đã nhận ra những gì mà Hứa Trường Ca muốn nói thông qua ánh mắt của ông, hắn không nhịn được mà nói một cách chân thành: “Chú Hứa à, thực ra là cháu đẹp trai lắm đấy.”

“Hả?” Hứa Trường Ca ngẩn cả người.

“Từng có một người bạn nói với cháu thế này, anh ta không tán thưởng cháu vì cháu hào hiệp, nghĩa khí hay là mạnh mẽ và nhiệt tình, anh ta chỉ cảm thấy cháu rất đẹp trai mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nói.

“...” Hứa Trường Ca thực sự rất muốn hỏi xem liệu có phải là người bạn kia của Tề Đẳng Nhàn đã bị mù hay không, nhưng vì cảm thấy rằng câu hỏi ấy nghe quá xúc phạm nên ông đã cố gắng nhịn xuống.

Hứa Trường Ca không có hứng thú nói những chuyện vô nghĩa với Tề Đẳng Nhàn nữa, ông nói: “Được rồi, chú không cần biết cháu đã gây ra những chuyện gì và chọc phải những nhân vật nào ở vùng đất Nam Dương đó, nhưng một khi cháu đã đến thành phố Hương Sơn này thì cứ ở lại và làm việc đi! Nếu như cháu có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói cho chú biết, nếu như chú có thể giải quyết được vấn đề đó thì chú sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cháu.”

“Đương nhiên, nếu như cháu coi trọng Tiểu Ngọc thì cháu nên tự mình giải quyết vấn đề đi, đứa con gái của chú rất có chính kiến, chú không thể xen vào quyết định riêng của nó được đâu.”

“Ha ha…”

Hứa Trường Ca không có tâm trạng đâu mà nghe những lời khoác lác của Tề Đẳng Nhàn thêm nữa, ông đuổi hắn ra khỏi phòng làm việc ngay sau đó.

Hứa Trường Ca đứng trước giá sách của bản thân, tự lẩm bẩm với mình: “Gia tộc quan trọng chủ chốt của thành phố Hương Sơn sao?”

Đương nhiên là Hứa Trường Ca muốn gia tộc của bản thân trở thành một gia tộc lớn như nhà họ Hà, cũng có thể là như nhà họ Trần đang làm việc cho Long Môn, có điều năng lực của ông chỉ có thể đưa ông đến vị trí hiện tại mà thôi, điều ông thiếu là một quý nhân có thể vươn tay ra giúp đỡ ông.

Sau một hồi lâu, Hứa Trường Ca thở dài, ông vẫn kiên trì với nguyên tắc của bản thân là tuyệt đối sẽ không cố gắng ép buộc con gái mình làm những gì mà cô không muốn.

Hứa Trường Ca tuyệt đối sẽ không hạ mình để cưỡng ép con gái ông phải gả cho một ai đó.

Tề Đẳng Nhàn âm thầm so sánh Hứa Trường Ca với loại người cặn bã như Giang Sơn Hải, quả thực không biết Hứa Trường Ca tốt hơn bao nhiêu lần nữa, hắn đã có dự định sẵn trong lòng rồi, sau này hắn có thể giao phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn cho Hứa Trường Ca quản lý!

Dù sao thì bên phía tổng hội cũng đã đánh mất quyền kiểm soát đối với phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, nếu như Tề Đẳng Nhàn có thể chinh phục được phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn thì tất nhiên là số phận của phân đà này sẽ do hắn định đoạt, huống chi Lý Hà Đồ còn là người của bên phía hắn nữa.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước chân ra khỏi phòng làm việc đã bị Hứa Ức Ngọc tóm cổ lại ngay lập tức, cô kéo hắn ra sân sau nhà mình để ngắm hoa… Không phải! Là nói chuyện mới đúng.

“Bé mập à, về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tôi rất xin lỗi… Mẹ tôi nói chuyện khó nghe như vậy đấy, mong là anh đừng để bụng.” Hứa Ức Ngọc nói lời xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn, về phương diện gia giáo thì cô được thừa hưởng phong cách của Hứa Trường Ca.

“À, thực ra tôi cũng không để ý đâu!” Tề Đẳng Nhàn nói với cô.

Hứa Ức Ngọc lại nói: “anh đã nhìn thấy Hà Định Khôn rồi nhỉ, có phải anh cảm thấy rất mất mát khi nhận thức được sự chênh lệch giữa anh và anh ta hay không?”

“Thực ra thì tất cả đều là lỗi của tôi…”

“Nếu như không phải do tôi lấy anh ra làm bia đỡ đạn ngày hôm qua thì mọi chuyện trời xui đất khiến ngày hôm nay cũng không xảy ra rồi, lẽ ra anh sẽ không bị đả kích như thế này.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn cả người ra, Hứa Ức Ngọc đang nói cái gì thế? Cái gì mà chênh lệch cơ? Kể cả từ cái hồi hắn không có lấy một xu dính túi, vẫn còn chưa có danh tiếng gì đáng kể, hắn cũng không thèm nể mặt chủ tịch của một tỉnh nữa là.

Bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã cực kỳ nổi tiếng rồi, chỉ riêng danh tiếng của hắn cũng có thể trị giá cả tỷ đô la Mỹ chứ không ít, vậy mà hắn lại có thể bị đả kích bởi loại người như Hà Định Khôn sao? Hứa Ức Ngọc đang nói đùa cái gì vậy không biết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK