Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đại ca Viên làm cái nghề này, không bao giờ thấy ánh sáng, càng nhiều người biết lại càng nguy hiểm, giữ lại một thằng đệ đã phế chẳng có tác dụng gì, nếu vứt bỏ còn có thể để lộ thông tin ra ngoài, vẫn nên dứt khoát xử trảm để tránh hậu họa về sau thì hơn.

Chẳng qua thể loại rác rưởi như Văn Xương Võ, chết cũng đáng!

Tề Đẳng Nhàn cũng không rảnh quan tâm mấy đến mạng chó của hắn, quá vụn vặt.

"Đi thôi hai vị! Mời.” Đại ca Viên thản nhiên nói.

Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long có chút "không cam lòng" đứng dậy, đi theo đại ca Viên ra ngoài, đám người bên cạnh hắn ta đều luôn đặt tay sẵn trên súng đề phòng hai người tấn công bất cứ lúc nào.

Cả hai bị kéo lên ngồi trên một chiếc xe tải, hai tay súng phía sau dùng súng dí sát vào ghế ngồi, chỉ cần bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng tuyệt đối sẽ nổ súng không chút do dự.

Uy lực của đạn con đủ để xuyên thủng ghế ngồi, bắn chết hai người đang ngồi phía trước ngay tức khắc!

"Ha ha, hai người phối hợp cũng rất ăn ý! Tốt lắm!” Đại ca Viên quay đầu lại, mỉm cười nói.

Advertisement

Sau đó, hắn ta hất một ngón tay.

Tay súng phía sau lập tức hiểu ý, lấy mũ trùm đầu màu đen ra, trực tiếp ụp xuống che mặt cả hai người.

Ngọc Tiểu Long "hoảng sợ" kêu lên: "Đừng giết tôi, tôi...Tôi có thể cho mấy người tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ đưa, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, mấy người muốn thì cứ tìm hung thủ tính sổ là được rồi!”

Cô đã qua mặt tất cả những người xung quanh bằng nét mặt của một ả nhát gan sợ phiền phức, ham sống sợ chết, sẵn sàng bán đứng người bên cạnh để được sống.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy da đầu không ngừng tê dại, mẹ nó, rốt cuộc hắn ta là ai lại đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình làm mồi "câu cá" thế này?

Chẳng qua hắn ta cũng không nói nhiều, hơn nữa có thể đoán được lai lịch của đối phương chắc chắn không nhỏ, bối cảnh nhất định rất lớn, nếu không, mọi chuyện cũng sẽ không phiền toái đến như vậy.

"Hình như là đến biển?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy bên tai có tiếng sóng vỗ bờ, trong lòng thầm nghĩ.

Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của tàu chở hàng.

Sau khi xuống xe, hai người đội mũ trùm đầu, bị hai tay súng đang khống chế ở phía sau không ngừng hối thúc đi về phía trước.

Sau khi lên khỏi bậc thang, đến mặt đất bằng phẳng rồi lại nghe thấy tiếng còi từ bên tai truyền đến.

"Chào mừng cả hai đã đến địa bàn của tôi!” Đại ca Viên lúc này nở nụ cười, bảo đàn em tháo mũ trùm đầu của bọn họ xuống.

Sau khi mũ trùm đầu màu đen vừa được tháo ra, hai người đều không thích ứng kịp mà híp mắt lại trước ánh sáng đột ngột.

Họ đang ở trên một con tàu chở hàng khổng lồ.

Chiếc tàu chở hàng này đã xuất phát, đang hướng về phía đại dương mênh mông vô tận mà đi!

Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Đại ca Viên anh sẽ không ném tôi cho cá mập ăn thật chứ?”

Đại ca Viên ngồi xuống một cái ghế, bốn phương tám hướng đều là đàn em của hắn ta, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí.

"Có vứt anh cho cá mập ăn hay không còn phải xem thực lực của anh tới đâu đã!” Đại ca Viên cười nói.

Sau khi dứt lời, hắn ta đưa tay cầm lấy một điếu xì gà, bên cạnh lập tức có một tên đàn em đưa cho hắn ta bật lửa châm điếu xì gà, toàn thân đều toát lên dáng vẻ của một đại ca giang hồ.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ý anh là gì? Nói rõ ra đi.”

Đại ca Viên đưa tay chỉ Ngọc Tiểu Long, nói: "Cô gái cực phẩm như vậy còn có thể làm đến luôn không? Nếu anh có thực lực thì không phải là tôi không thể để hai người đi…”

Sau khi nghe được lời này, Tề Đẳng Nhàn choáng váng.

Tề Đẳng Nhàn không thể không hỏi: “Hả? Đại ca Viên làm ăn chuyện gì vậy?”

Một tên mặt đen trông giống tên đầu sỏ quát: “Nói nhảm gì nhiều vậy, đại ca tao hỏi mày cái gì thì mày trả lời cái đó.”

Tề Đẳng Nhàn liền cười: “Đại ca Viên, mắt nhìn của anh cũng không tốt lắm nhỉ, người phụ nữ này xấu như vậy, anh lại có thể coi là hàng cao cấp sao?”

Vì câu nói này mà kỹ năng diễn xuất duy trì sự sợ hãi của Ngọc Tiểu Long cũng gần như không thể kìm hãm được, có ý nghĩ muốn tìm cách lao lên đánh chết Tề Đẳng Nhàn!

Viên lão đại cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất thú vị, không thể nhịn cười mà hỏi lại: “Vậy cậu nói xem cái gì mới được gọi là hàng cao cấp?”

Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc, thành thật mà trả lời: “Anh có biết người đẹp nhất Thượng Hải Giang Khuynh Nguyệt không? Cô ấy cao, chân còn dài, sau khi đeo đôi giày cao gót, quả thực là hàng cao cấp đến không thể cao cấp hơn được nữa!”

Viên lão đại đáp: “À…Cậu đang nói đến con gái của Giang Sơn Hải sao? Quả là không tệ, cô ta đã ở trên thuyền của tôi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK