Sau khi Tôn Dĩnh Thục đi ra, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang cười tủm tỉm và ngồi trên cái ghế ở trước cửa tiểu khu.
Tôn Dĩnh Thục thở dài và nói: “Đâu có dễ dàng như vậy, nhưng mà cũng phải cám ơn Tề tổng, ít nhất thì cũng đã có được một cơ hội rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cũng đúng, xin người như Triệu Hồng Tụ giúp đỡ đâu thể nào dễ dàng được!”
Advertisement
Tôn Dĩnh Thục nói: “Tôi còn chưa nói với Tề tổng người mà tôi xin giúp đỡ là ai mà Tề tổng đã biết rồi à?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Trong cái ao này cũng chỉ có mấy con ba ba mà thôi, tuy rằng thanh danh của Triệu Hồng Tụ không nổi bật lắm nhưng những người biết đến đều rất rõ về việc cô ấy lợi hại như thế nào. Cô đến Kim Sắc Hoa Viên, cũng đâu thể là đến tìm tôi được nhỉ?”
Trước đó giữa hai người có mâu thuẫn, tuy rằng chưa đến mức biến chiến tranh thành tơ lụa nhưng hai bên đều không tồn tại ác cảm gì với nhau.
Advertisement
Đương nhiên, một trăm triệu mà Tôn Dĩnh Thục chủ động cho người đưa tới kia cũng coi như là chất bôi trơn cho mối quan hệ này.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi mời Tề tổng ăn cơm.” Tôn Dĩnh Thục nói với giọng rất hào phóng.
“Cũng được.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi trực tiếp đồng ý.
Hắn chỉ có mâu thuẫn với cái tên Park Sung Sin vô tích sự kia thôi chứ cũng chẳng có mâu thuẫn gì với Tài Phiệt Thượng Tinh cả, Tôn Dĩnh Thục chủ động mời hắn ăn cơm, tại sao lại không ăn chùa chứ?
Ăn chùa là một chuyện đẹp đẽ biết bao!
Đây là lần đầu tiên Tề Đẳng Nhàn tiếp xúc với một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp như Tôn Dĩnh Thục, trong lòng cảm thấy trên mạng nói “Thiếu phụ mãi mãi là thần” thật đúng là không sai, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng phong tình, nhất cử nhất động đều vô cùng dịu dàng.
Ở bên cạnh Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn cũng không cảm nhận được cổ tay như người đàn bà thép nắm giữ sức mạnh tối thượng của tài phiệt mà chỉ dịu dàng như một người chị mà thôi.
Tôn Dĩnh Thục nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng, oan gia nên giải không nên kết. Dược phẩm Thiên Lai của các anh làm ăn lớn như vậy, hay là cho Dược phẩm Thượng Thiện của chúng tôi một con đường sống đi?”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Dược phẩm Thượng Thiện là sản nghiệp của cái tên nhóc vô tích sự Park Sung Sin kia, tôi không muốn bỏ qua cho lắm.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Dù sao anh ta cũng là người ở dưới trướng của tôi, tổn thất quá nhiều đối với thành tích kinh doanh của tôi mà nói cũng là một loại ảnh hưởng. Anh cứ giơ cao đánh khẽ, tôi đưa anh thêm một trăm triệu nữa cũng được.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, cô đưa tôi một trăm triệu nữa đi, tôi sẽ không chèn ép Dược phẩm Thượng Thiện nữa!”
Tôn Dĩnh Thục vô cùng ngạc nhiên, khóe mắt khẽ giật giật, mạch máu trên mu bàn tay nhảy nhảy vài cái.
Con mẹ nó, không phải nói người của Hoa quốc đều rụt rè khách khí khiêm tốn nhún nhường hay sao? Người này tại sao lại chẳng có lấy một chút phẩm chất tốt đẹp nào của người Hoa quốc thế? Đúng là một tên lưu manh đích thực!
Lời mà cô ta vừa nói kia cũng chỉ là một lối thoát mà thôi, ý là tôi nói chuyện đàng hoàng với anh, xem như là tôi nhận thua, anh giơ cao đánh khẽ, không cần phải làm cho quan hệ trở nên căng thẳng như vậy.
Kết quả Tề Đẳng Nhàn lại bỗng dưng bảo là được thôi, đưa tôi một trăm triệu đi?!
EQ ở đâu?
Tôn Dĩnh Thục hít một hơi thật sâu, lúc này mới nén xuống được ý định lấy chai rượu đập vỡ cái đầu chó của đối phương.
“Về sau không nên tiếp xúc với cái loại mặt dày này thì hơn, nếu không thì e rằng mình sẽ không khống chế được cảm xúc của mình nữa đâu.” Tôn Dĩnh Thục thầm nghĩ trong lòng.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã không còn gọi cô ta là “Vị phu nhân bổng tử” nữa nhưng bây giờ cô ta vẫn rất tức giận!
Đi ra khỏi nhà hàng, Tôn Dĩnh Thục nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng, hôm nay nói chuyện với anh rất vui, lần sau mà có thời gian rảnh thì lại ăn cơm cùng nhau nhé!”
“Được thôi, tạm biệt.” Tề Đẳng Khàn khẽ vẫy tay và nói.
“Không bao giờ gặp lại là tốt nhất.” Tôn Dĩnh Thục châm chọc trong lòng, bản thân mình đã biểu hiện có phong độ như vậy rồi, thân là một người đàn ông mà không thể rộng lượng hơn một chút hay sao?
Cuối cùng cô ta giận dỗi và viết một tờ chi phiếu một trăm triệu, kết quả Tề Đẳng Nhàn không thèm chớp mắt mà nhận lấy luôn, trong miệng còn nói mấy lời bậy bạ cái gì mà bà chủ hào phóng bà chủ tinh tường.
Cô ta thực sự không ngờ rằng cuối cùng Tề Đẳng Nhàn lại sẽ thật sự nhận lấy nó, tuy rằng hắn đã đồng ý rằng sẽ buông tha cho Dược phẩm Thượng Thiện nhưng trong lòng Tôn Dĩnh Thục vẫn thấy ghê tởm và khó chịu như ăn phải một con ruồi chết.