Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khang Hướng Vinh nói chính là “Lấy mạng”, thái độ này vừa xem đã hiểu!

Khang Học Quyền nói muốn để toàn bộ Kiều gia chôn cùng Tề Đẳng Nhàn thì thật sự muốn làm như vậy.

“Tới rồi, diêm vương thật sự tới rồi….” Bàng Tú Vân sợ tới mức thân thể nhũn ra, gần như tê liệt ngã ở trên mặt đất.

Một đám người ở Kiều gia cũng không nhịn được run lên bần bật, không nghĩ tới có một ngày sẽ chọc phải thế lực lớn như Khang gia.

Đối với Kiều gia mà nói thì giờ khắc này như tận thế buông xuống vậy!

Loại quái vật khổng lồ như Khang gia này bọn họ căn bản không trêu chọc nổi, ngay cả tư cách phản kháng ở trước mặt Khang gia cũng không có.

Theo bước chân đám người Khang Học Quyền đi vào đại sảnh, mọi người Kiều gia đều có loại cảm giác tồi tệ bị mây đen áp đỉnh.

Mà nhất cử nhất động của lão già gầy yếu kia càng khiến cho bọn họ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đây chính là Khang Hướng Vinh phá nhà diệt môn!

“Khang Khang Khang Khang…..Khang thiếu….” Môi Kiều Quốc Đống tím lại, nơm nớp lo sợ nói.

Khang Học Quyền lại lười phải liếc mắt nhìn ông ta một cái, loại gia tộc nhỏ bé như Kiều gia này búng tay là có thể diệt, nếu không phải lần này mất mặt quá lớn thì anh ta thậm chí còn không muốn gọi Khang Hướng Vinh tới mà có thể tự mình chỉnh chết Tề Đẳng Nhàn và toàn bộ Kiều gia!

Kiều Thu Mộng cũng nói “Khang thiếu….Tất cả đều do tôi không đúng, có chuyện gì anh nhắm vào tôi là được, tôi nguyện ý gánh chịu hết thảy!”

Khang Học Quyền khinh thường đầy mặt, lãnh đạm nói “Lão tử nguyện ý bỏ thuốc muốn ngủ với cô là cho cô cơ hội bám vào đùi Khang gia chúng ta, không nghĩ tới chồng của cô lại không biết điều như vậy!”

Thân thể Kiều Thu Mộng run run, cuối cùng cũng biết rõ lý do Tề Đẳng Nhàn xung đột với Khang Học Quyền.

Nhưng mà biết rõ thì lại làm sao? Tề Đẳng Nhàn quá xúc động, đại gia tộc như Khang gia này không phải là nơi bọn họ có thể trêu chọc vào.

Tề Đẳng Nhàn toét miệng cười, như suy tư gì đó mà nói “Không phải dùng vũ lực thì là bỏ thuốc….Xem ra các người đều cảm thấy cơm lớn khoan hồng trước mặt không thể ăn, cứ một hai phải ăn cơm tù mới thơm đấy!”

Ánh mắt đầy sát khí của Khang Học Quyền trực tiếp khóa ở trên người Tề Đẳng Nhàn.

Anh ta lớn như này, lần đầu tiên ăn lỗ nặng như vậy!

Ngày thường đều là anh ta khi dễ người ta, hơn nữa những người bị anh ta khinh qua còn phải lì lợm cầu xin anh ta tha thứ!

Nhưng đúng lúc này anh ta lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh, trực tiếp xuyên đinh qua lòng bàn tay, còn bị ép uống hết thuốc vốn chuẩn bị cho Kiều Thu Mộng, hiện tại ‘người anh em’ vẫn còn nóng rát đau đớn đấy.

“Để bố anh ở đây chống mắt lên xem!” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói với Khang Học Quyền.

Mọi người ở Kiều gia sau khi nghe thấy câu nói đấy đều trực tiếp suýt ngất đi, đã là lúc nào rồi mà Tề Đẳng Nhàn còn dám dùng loại khẩu khí lớn như vậy tới nhục nhã Khang Học Quyền?!

Sắc mặt Khang Hướng Vinh lại đột ngột biến đổi lúc này, hừ lạnh một tiếng “Đều quỳ xuống hết cho tôi!”

Khí thế khủng bố của ông ta tỏa ra, người xung quanh đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cho dù là mấy tên nhà giàu đi theo sau Khang Học Quyền cũng không chịu được mà lui về phía sau vài bước.

Mọi người ở Kiều gia càng không dám phản kháng, một đám ủ rũ cụp đuôi quỳ rạp xuống đất.

Nhìn người Kiều gia xôn xao quỳ xuống đất một mảng lớn, trong lòng Khang Học Quyền hơi hơi đắc ý.

Nhóm con nhà giàu thấy một màn này thì nội tâm chấn động, Kiều gia nói như nào cũng có chút danh tiếng và địa vị ở Trung Hải này, vậy mà phó quản gia quát một cái đã khiến bọn họ ngay cả một câu phản bác cũng không có, động tác giống nhau lập tức quỳ xuống!

Khang Hướng Vinh nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn đứng, hơn nữa giữa hai đầu mày mang theo một chút bấn mãn và lạnh lẽo thì hừ lạnh một tiếng.

“Tề Đẳng Nhàn cậu mau quỳ xuống, cậu con mẹ nó muốn hại chết cả nhà chúng tôi phải không?!” Kiều Thanh Vũ có chút phát điên cuồng loạn hét lớn.

“Đẳng Nhàn….Nhịn một chút gió êm sóng lặng, không cần thiết phải chống chọi lại Khang gia, quỳ xuống đi….Nói không chừng còn có thể có một con đường sống.” Kiều Quốc Đào thở dài, trầm giọng nói.

Khang Học Quyền nhếch miệng cười “Không sai, toàn bộ quỳ xuống thành thành thật thật ba quỳ chín lạy với lão tử, nói không chừng tâm tình tôi tốt buông tha mấy người trong các người đâu?” .

||||| Truyện đề cử: Chất Nữ |||||

Kiều Thu Mộng cắn răng nói với Tề Đẳng Nhàn “Nếu lúc trước anh có gan gây chuyện thì phải có gan gánh vác, mau mau quỳ xuống đi!”

Lúc nói chuyện cô ta rơi lệ đầy mặt, đối mặt với Khang gia cường thế như vậy căn bản đường sống để phản kháng cũng không có.

“Tất nhiên tôi sẽ gánh vác nhưng không phải dùng loại phương thức mềm yếu này.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói.

Khang Hướng Vinh lúc này lại ha hả cười nói với Tề Đẳng Nhàn “Cậu chính là phế vật khiến tam thiếu gia nhà ta bị thương?”

“Lão già ghẻ, tôi thấy ông mới là phế vật đấy?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày có chút không vui hỏi lại.

Lời này vừa ra khiến Khang Học Quyền cũng phải ngẩn người.

Lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người dám nói như vậy với Khang Hướng Vinh!

“Tề Đẳng Nhàn, anh chính là chuyên tới gây họa cho Kiều gia chúng tôi, không hại chết Kiều gia chúng tôi thì anh không vui!”

“Anh có biết Khang Hướng Vinh là ai không? Anh dám nói như vậy với ông ấy? Cả nhà chúng tôi đều bị tên phế vật như anh hại.”

“Kiều Quốc Đào, ông có đứa con rể tốt thật, không khiến chúng ta cửa nát nhà tan thì hắn không yên tâm a!”

Khang Hướng Vinh bỗng nhiên đi lên trước một bước, cỗ sát khí trên người càng thêm dọa người, ép tới mức khiến mọi người gần như không thở nổi.

Tề Đẳng Nhàn lại hề không dao động, chỉ có chút khí thế như này? So với ‘Đồ tể’ giết mấy vạn tù binh mà nói thì vẫn kém xa quá xa rồi!

Khang Học Quyền lại mở miệng ngay lúc này, nhìn Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói “Tề Đẳng Nhàn, cậu cũng đừng nói Khang gia chúng tôi ỷ thế hiếp người, không cho các người cơ hội.”

“Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội, hy vọng cậu quý trọng nó, không cần phụ ý tốt của tôi.”

“Con người của tôi từ trước tới nay rất ít khi cho người khác nhiều cơ hội như vậy.”

Một tên hay nịnh hót Khang Học Quyền lập tức nhảy ra, quát “Khang thiếu chiếu cố mày như vậy, mày còn không nhanh quỳ xuống cảm tạ Khang thiếu?”

“Không phải cậu rất để ý tới vợ mình sao? Kiều Thu Mộng, hiện tại tôi muốn cô ở trước mặt mọi người cởi sạch sẽ đồ trên người xuống, sau đó giống như chó bò tới bên chân tôi.” Khang Học Quyền liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó lại nhìn Kiều Thu Mộng mỉm cười nói.

“Nếu cô cởi đủ nhanh, cởi đủ sạch, lời nói cũng khiến tôi vừa lòng, vậy tôi cũng không phải không thể suy xét hơi chút giơ cao đánh khẽ, hơi buông tha một chút.”

“Nhưng nếu cô cởi không đủ nhanh, bò không được tốt, vậy không chừng tôi sẽ càng thêm tức giận đấy!”

Khang Học Quyền cười, Kiều Thu Mộng là vợ của Tề Đẳng Nhàn, anh ta muốn ném mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn đi quét rác.

Kiều Thanh Vũ lập tức lạnh giọng nói “Kiều Thu Mộng, cô còn không nhanh chóng dựa theo lời Khang thiếu mà làm?!”

Sắc mặt của Kiều Thu Mộng tái nhợt lại, không nghĩ tới Khang Học Quyền sẽ ra một điều kiện hà khắc như vậy!

“Muốn nhìn phụ nữ như vậy thì về nhà mà nhìn mẹ anh ấy?” Tề Đẳng Nhàn bước lên phía trước một bước lạnh nhạt nói.

Ánh mặt Khang Học Quyền lạnh xuống “Đồ chó má không biết lựa lời, cho mày cơ hội mày không biết quý trọng, xem ra là thật sự muốn cả nhà chết sạch?!”

Kiều Thu Mộng ngậm nước mắt khuất nhục mở miệng “Khang thiếu….Nếu tôi làm tốt thì có thể buông tha cho người nhà của tôi hay không?”

“Cái này thì phải xem tâm tình của tôi.” Khang Học Quyền liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, nói.

Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nhíu nhíu mày đi qua hướng Khang Học Quyền….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK