Sau đó, Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn đang nhìn chăm chú vào chính mình.
Cô ta cúi đầu thì thấy áo sơ mi trắng sau khi ngâm nước lập tức trở nên bán trong suốt, quang cảnh bên trong nửa kín nửa hở mông lung hiện rõ.
Cô ta đỏ mặt vòng tay ôm ngực của mình, lạnh đến mức run lên: “Tề tổng, cảm ơn anh.”
Tề Đẳng Nhàn thấy không còn gì hay để xem nữa thì cười cười, xoay người sang chỗ khác nói: “Việc nhỏ mà thôi, cô bình tĩnh lại trước một chút, tôi ra ngoài trước.”
Dương Quan Quan ở trong lòng thầm mắng một tiếng: “Đồ háo sắc!”
Chờ sau khi Tề Đẳng Nhàn ra khỏi nhà tắm rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ở trong nước lạnh một lúc lâu, khi mà Dương Quan Quan cảm giác được cỗ nhiệt khô nóng trong người dần dần biến mất thì mới ướt đẫm bò từ bồn tắm ra ngoài.
Cũng may trong phòng tắm vẫn còn quần áo hôm qua mặc chưa kịp giặt, không cần phải ướt nhẹp chạy ra ngoài sau đó bị đồ háo sắc ngoài kia rình coi tìm quần áo trong nguy hiểm.
Dương Quan Quan lau khô người, thay quần áo ngày hôm qua vào.
Ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi đồ ăn nóng, hoá ra là trong thời gian mình ngâm nước lạnh thì Tề Đẳng Nhàn lại ở trong nhà bếp tiện tay xào mấy món.
“Vì giúp cô thoát khỏi cảnh nguy hiểm mà cơm tôi cũng chưa được ăn.” Tề Đẳng Nhàn ngòi ở trước bàn cơm nhàn nhạt nói.
“Ách….Ngại quá, hôm nay đều là do tôi không nghe theo lời khuyên của anh.”
“Tôi thật sự không nghĩ tới Tôn Học Văn sẽ là người như vậy….”
“Hơn nữa anh ta vì tôi mà nhượng bộ hạ vốn gốc, tiêu năm trăm vạn cho tôi nữa.”
Dương Quan Quan xấu hổ nói, ngồi xuống đối diện với Tề Đẳng Nhàn, phát hiện cái tên này vẫn còn chưa chuẩn bị bát đũa cho mình thì cảm thấy đối phương cũng quá không có phong độ thân sĩ một chút.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, hỏi: “Cô vẫn còn cảm thấy là Tôn Học Văn cho cô năm trăm vạn đó sao?”
Dương Quan Quan ngẩn người nói: “Anh ta vừa rồi đã thừa nhận rồi, còn nói là chỉ cần có thể hoàn thành tốt việc thay cho Dương Phỉ Phỉ thì vất cho tôi thêm năm trăm vạn cũng chẳng sao cả.”
Tề Đẳng Nhàn lười phải giải thích, không tin thì thôi, cũng đỡ phải sinh ra hiểu lầm gì đó.
Hiện tại xem như hắn đã ý thức được mấy chữ “Ngực to não như quả nho” là chuyện gì, đây còn không phải là ví dụ điển hình sao?
“Tôi nói cho cô hay này….” Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái.
Dương Quan Quan theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh lại, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng chăm chú nghe giáo huấn.
Có lẽ nguyên nhân là vì động tác quá mức mạnh mẽ nên làm cho cúc của chiếc áo sơ mi vốn có chút không kham nổi nữa banh một cái, phốc một tiếng trực tiếp đứt rơi từ trên áo sơ mi xuống.
“Bang!”
Cúc áo sơ mi trực tiếp bắn thẳng vào trán của Tề Đẳng Nhàn rồi rơi xuống trong bát.
Tề Đẳng Nhàn hơi ngẩn người, Dương Quan Quan cũng sửng sốt.
“Ngại quá!” Sắc mặt Dương Quan Quan ngượng đến mức đỏ bừng, vội vàng đứng dậy chạy về phòng thay lại quần áo.
“Cô ta mua quần áo cũng không dễ dàng….” Tề Đẳng Nhàn chép chép miệng nhặt cúc áo từ trong bát lên, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xác thực là Dương Quan Quan mua quần áo không dễ dàng gì, đặc biệt là áo sơ mi.
Nếu mua số đo lớn thì cũng sẽ không tồn tại mấy việc xấu hổ như này nhưng sẽ khó tránh khỏi hơi lỏng lẻo.
Mua theo số đo thích hợp thì hai khối thịt trước ngực kia lại khó tránh khỏi sẽ căng ra một chút.
dương qua quan đổi xong quần áo tốt rồi ra ngoài, lại ngồi xuống ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Tề tổng, anh vừa định nói với tôi cái gì?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Ngại quá, vừa rồi bị gián đoạn như vậy nên quên mất rồi.”
Dương Quan Quan không còn gì để nói, ném một ánh mắt xem thường về.
Lúc này, Hướng Đông Tinh gọi điện thoại tới, Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt Dương Quan Quan nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, một bên vừa ăn cơm một bên vừa nói chuyện với cô ta.
“Tề Đẳng Nhàn, anh bị sao thế hả? Ngân hàng vừa mới duyệt hợp đồng cho vay hai trăm triệu xong thì sao trong nháy mắt đã thu hồi ngược lại rồi? Có phải anh lại đắc tội với ai rồi hay không?!” Hướng Đông Tinh dồn dập hỏi.
“Chẳng qua là tôi xách cái tên Tôn Học Văn kia ra đánh một trận mà thôi, anh ta sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ hả? Thu hồi hợp đồng cho vay luôn?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Hướng Đông Tinh chỉ cảm thấy bị những lời này như thiên lôi đánh xuống, cái gì gọi là chẳng qua chỉ xánh người ta ra đánh một trận, còn sẽ không nhỏ mọn như vậy?
Hướng Đông Tinh tức muốn hộc máu nói: “Hai trăm triệu kia chính là tài chính khởi đầu của tianlai capital, hơn nữa kế hoạch của chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài, những cái đó hiện giờ không thể động vào được!”
Hướng Đông Tinh nói những cái đó tự nhiên là tiền mà Tề Đẳng Nhàn lấy từ chỗ Cổ Tân Tư Cơ tới.
“Yên tâm, chuyện này tôi sẽ sắp xếp.” Tề Đẳng Nhàn một bên thong thả ung dung ăn uống, một bên nhàn nhạt nói.
Hướng Đông Tinh nghe hắn nói như vậy thì cũng không nghi ngờ gì hắn, dù sao thì cô ta cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Tề Đẳng Nhàn.
Hướng Đông Tinh ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi nói: “Tôi suy xét lại một chút, cũng không cần phải tiếp tục bảo trì sự thần bí của tổng giám đốc thần bí kia đâu….”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Là có ý gì?”
“Để cho tổng giám đốc thần bí này hiện thân trong yến hội do Từ Ngạo Tuyết tổ chức đi!” Hướng Đông Tinh lạnh giọng nói.
Dương Quan Quan nghe đến đó thì hai mắt trợn tròn lên, cảm xúc cũng kích động hẳn.
Sếp tổng sau màn của tianlai capital, tổng giám đốc thần bí, cuối cùng cũng muốn hiện thân sao?!
Anh ta là người như thế nào? Có bối cảnh là gì? Tuổi bao nhiêu, trông ra làm sao?
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói: “Tuỳ cô, dù sao sự việc liên quan đến đại cục cô cứ sắp xếp là được, tôi chỉ là một người làm công thôi.”
Hướng Đông Tinh nói: “Cứ quyết định như vậy đi! Anh chuẩn bị một chút cho trận quyết chiến cuối cùng này.”
Nói xong lời này, Hướng Đông Tinh cúp điện thoại.
“Trời ơi, tổng giám đốc thần bí muốn hiện thân trong yến hội do Từ Ngạo Tuyết tổ chức thật sao?!”
sau khi thấy Hướng Đông Tinh cúp điện thoại thì Dương Quan Quan kinh hỉ đầy mặt hô to gọi nhỏ với Tề Đẳng Nhàn.
“Cô hưng phấn như vậy làm gì? Y như đồ quê mùa chưa từng trải việc đời bao giờ ấy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Vẫn luôn là người khác khinh thường hắn, gọi hắn là đồ quê mùa, hắn cũng rất muốn thử cái cảm giác được trào phúng người khác này. Đừng có nói, còn rất không tệ đâu!
Dương Quan Quan lại không thèm để ý mà nói: “Xem ra anh rất quen thuộc với tổng giám đốc thần bí kia nha, nếu không thì Hướng tổng cũng sẽ không gọi điện thoại tới thương lượng chuyện này với anh!”
“Tề tổng, anh có thể lộ ra cho tôi biết trước một ít về bối cảnh của tổng giám đốc thần bí đó không, có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”
“Tôi thật sự rất tò mò!”
Tề Đẳng Nhàn buông đũa trong tay xuống, nhàn nhạt đáp: “Được rồi!”
“tổng giám đốc thần bí này có tuổi tác không sai biệt lắm với tôi.”
Dương Quan Quan nghe thấy vậy thì kinh ngạc nói: “Thật đúng là thiếu niên nhiều tiền mà, hẳn là con cháu của gia tộc lớn nào đó đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Con cháu trong gia tộc lớn ở Đế Đô.”
Dương Quan Quan lại kinh hô lần nữa, nói: “Khó trách Từ Ngạo Tuyết lại sợ anh ta như vậy! Anh ta trông như thế nào?”
“Lớn lên soái khí anh tuấn không khác gì tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói.
“Thôi đi, phỏng chừng người ta còn đẹp trai bỏ xa anh mười con phố kìa.” Dương Quan Quan khát khao nói: “Tên anh ta là gì thế?”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả duỗi tay chỉ chỉ mình, nói: “Tên là Tề Đẳng Nhàn đấy!”
Khuôn mặt nhỏ của Dương Quan Quan lập tức suy sụp xuống, tức giận nói: “Không tin anh nữa, dù sao từ giờ tới yến hội cũng không bao lâu nữa, tới lúc đó tôi tự mình tới hiện trường chứng kiến!”
“Cô chỉ là một trợ lý, lại dùng loại giọng điệu như này nói chuyện với sếp như tôi một lần nữa thử xem? Tôi đánh chết cô!” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên hung thần ác sát giơ bàn tay mình lên.
“Tôi tôi…. Tề tổng, tôi sai rồi….” Dương Quan Quan cúi đầu, uỷ khuất nói.
Tề Đẳng Nhàn đắc ý cười cười, cái đồ nhát cáy này, quả nhiên vẫn nên là mình đe doạ một chút mới tốt!
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi chung cư của Dương Quan Quan thì cô ta đã gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho kiều thu mộng.