Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ cười nói: “Cô tới khiêu khích Từ Ngạo Tuyết, hẳn là sau lưng có người bảo vệ nhỉ?”
Chu Quyên lạnh lùng nói: “Kẻ nào? Không có ai hết! Chẳng qua là tôi nhìn cô ta thấy khó chịu, muốn dạy dỗ cô ta, có vấn đề gì sao?”
Mặt mày Từ Ngạo Tuyết âm trầm, tình cảnh hiện tại của cô ta khó khăn, hơn nữa khi trước lại gây thù chuốc oán không ít, không thiếp mấy người thừa dịp cô ta nghèo túng tới bắt nạt cô ta.
Vì vậy, cô ta cũng không thể đoán ra sau lưng Chu Quyên, là kẻ thế nào.
“Có gan làm bảo người tới gây sự, không có can đảm lộ diện phải không?” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Ngay vào lúc này, một cậu ấm bước tới, bên cạnh hắn có hai tên vệ sĩ cao lớn, rất có uy phong.
Cậu ấm này mặc đồ LV, trông cũng không có dáng vẻ nhà giàu mới nổi, trên mặt treo kính râm, nhìn qua còn có cảm giác phong độ, dịu dàng.
Từ Ngạo Tuyết nhìn đến thấy người này cũng không khỏi sửng sốt, cô ta nói: “Park Sung Sin, thì ra là anh!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Park Sung Sin? Sao khi trước tôi chưa từng nghe nói ở Trung Hải có người tên này?”
Từ Ngạo Tuyết cười nhạo một tiếng, cô ta nói: “Cái đồ quê mùa nhà anh đương nhiên không thể nào quen được ngôi sao tài phiệt đến từ Hàn Quốc, sao có thể nghe qua chứ?”
Tề Đẳng Nhàn ngẫm ngợi một lúc, có vẻ mình là đồ quê mùa thật, là thứ nhà quê, đến cả nhà tài phiệt tiếng tăm lừng lẫy cũng không biết.
“Cậu Park!”
Chu Quyên nhìn thấy Park Sung Sin tới nơi, lập tức lễ phép cúi đầu chào hỏi, vội đi lên nghênh đón.
Park Sung Sin khẽ cười, anh ta nói: “Ngạo Tuyết, chúng ta đã lâu không gặp nhỉ?”
Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết hiện lên vẻ chán ghét, lúc trước Park Sung Sin chủ động đến Từ gia cầu thân, đã bị cô ta đuổi khỏi nhà ngay lập tức.
Từ gia có vẻ rất động lòng với mối duyên này, nhưng dù sao Park Sung Sin cũng là người nước ngoài, lại là nhà tài phiệt nổi tiếng, chuyện chính trị sẽ hơi nhạy cảm một chút, hơn nữa Từ Ngạo Tuyết cũng không muốn, vậy nên chuyện này tự nhiên cũng thất bại.
Hiển nhiên, Park Sung Sin không phải dạng người hèn hạ tới mức đợi khi Từ Ngạo Tuyết nghèo túng mới ra tay.
“Park Sung Sin, đã lâu không gặp, anh tìm thứ rác rưởi tới đây sỉ nhục tôi? Vả mặt của tôi sao?” Từ Ngạo Tuyết mặt lạnh như sương, ngữ điệu vô cùng khó nghe.
Chu Quyên lạnh lùng đáp: “Cô nói ai là rác rưởi? Bây giờ tôi là trưởng ngành của ngân hàng Giang Nam chi nhánh Trung Hải, chú ý thái độ nói chuyện của cô đi!”
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe đã thấy vui vẻ, chẳng trách cô ta dám lời qua tiếng lại với Tôn Hưng Chương bỏ gánh, hoá ra là ôm được cái đùi to, cho nên mới kiêu ngạo như vậy.
Park Sung Sin vẫy tay bảo Chu Quyên ngậm miệng lại, sau đó nói: “Ngạo Tuyết, tôi làm như vậy chỉ vì muốn cho em thấy rõ tình hình thực tế, biết được ai có thể giúp em mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Hử? Ý của vị này là mình có thể giúp được Từ Ngạo Tuyết hay sao?”
Park Sung Sin nghe được lời nói bất thiện của Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt cũng trở nên hung ác theo.
“Ngạo Tuyết, tôi tới Hoa Quốc này đều là vì em!”
“Chỉ cần em gật đầu, trở về Hàn Quốc với tôi, tôi có thể dùng toàn bộ khả năng của mình để giúp em.”
“Về sau sẽ không có bất cứ kẻ nào có cơ hội nhảy nhót lung tung ở trước mặt em, bởi vì, em sẽ là phu nhân của tôi!”
Park Sung Sin ngạo nghễ tuyên bố, như thể anh ta chính là hoàng đế cao cao tại thượng đang hứa sẽ giành giang sơn chơ thê thiếp vậy.
Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên tỏ ra chán ghét, lạnh giọng nói: “Park Sung Sin, anh bớt làm bộ làm tịch ở chỗ này giúp tôi, tới từ chỗ nào thì cút trở lại chỗ ấy đi!”
Park Sung Sin mỉm cười: “Bây giờ em còn chưa ý thức được sao? Bây giờ em túng thiếu, một giám đốc chi nhánh nho nhỏ thôi cũng có thể đánh vào mặt em!”
“Chỉ cần em dựa vào tôi, tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn!”
“Em muốn Đông Sơn tái khởi, tôi bằng lòng rót tiền cho em, cống hiến cho em sức người sức của!”
“Em muốn báo thù, tôi cũng tôi cũng bằng lòng dùng hết sức của Thượng Tinh để giúp em!”
Tề Đẳng Nhàn lên tiếng cười nhạo: “Thôi đi, nói cứ như Thượng Tinh thuộc về nhà cậu vậy!”
Thượng Tinh cũng không phải hạng khủng bố như Trần gia, bọn họ được tạo thành từ nhiều thế lực.
Mà Trần gia thì chỉ là người của Trần gia tạo thành, cho nên Trần gia ở Nam Dương vô cùng đoàn kết, rất dễ bị chính phủ để mắt tới.
“Họ Tề kia, cậu đừng có kiêu ngạo quá, tôi là người ngoại quốc, nói chuyện phải khách khí với tôi một chút, nếu không cậu sẽ không được sống yên ổn ở Đông Hải này đâu!” Park Sung Sin nhìn Tề Đẳng Nhàn, khinh nhờn vài câu.
“Wow, người nước ngoài đáng sợ thế nhỉ! Khi trước tôi cũng đã đánh sưng húp cái mặt già của một tên Tây lông đó, không biết cậu có muốn trải nghiệm thử không?” Tề Đẳng Nhàn cười nói, nói về Shevchenko, kẻ đã bắt nạt Dương Quan Quan.
Park Sung Sin không có hứng thú dông dài với Tề Đẳng Nhàn, mục đích anh ta đến thành phố Trung Hải này, chỉ có Từ Ngạo Tuyết.
“Anh không có tư cách này, cút đi!” Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt đáp.
“Ha hả, hôm nay cần em nhất định phải đi theo tôi, nếu không hậu quả sẽ không chỉ dùng ở bị người khác đánh hay bắt nạt thế này đâu!” Park Sung Sin thấy khuyên bảo không được, lập tức cháy nhà ra mặt chuột.
Từ Ngạo Tuyết không nói gì.
Park Sung Sin nói tiếp: “Cho dù tôi có dùng bạo lực ép em đi, Từ gia cũng sẽ không nói gì, bởi vì giờ em đã chẳng còn đồng nào.”
“Hơn nữa, tôi nghĩ Từ gia nhất định rất vui nếu như làm như vậy, rốt cuộc, bọn họ sẽ nhận được một khoản bồi thường và viện trợ không nhỏ từ tôi.”
“Nếu không, em có thể gọi điện về Đế Đô hỏi thử xem?”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết tức khắc tái nhợt, cô ta hiểu rất rõ, những điều Park Sung Sin có vẻ đều là sự thật, đúng là Từ gia sẽ rất vui lòng khi thấy chuyện như vậy.
Nếu không phải tập đoàn Từ thị không thể đóng cửa, cô ta đã sớm bị người ta bức chết.
Tề Đẳng Nhàn duỗi tay kéo Từ Ngạo Tuyết tới bên cạnh mình, cười như không cười, hắn hỏi: “Cậu Park có tình cảm với đôi giày rách của người khác tới mức ấy sao?”
Park Sung Sin thấy vậy, ánh mắt bừng bừng lửa giận, gằn giọng quát: “Cậu buông cô ấy ra!”
Đối với anh ta mà nói, Từ Ngạo Tuyết chính là nỗi thương nhớ ngày đêm, nỗi khao khát từ rất lâu về trước!
Hiện tại, nữ thần rơi xuống phàm trần, đúng là anh ta đã bắt được cơ hội có một không hai, sao có thể để kẻ khác phá hỏng?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không hề để ý tới sự uy hiếp của Park Sung Sin, thậm chí còn quá đáng hơn, một tay ôm Từ Ngạo Tuyết vào lòng, sau đó hôn lên.
Từ Ngạo Tuyết kinh ngạc, ngẩn hết cả người!
“Phối hợp chút đi, nếu không tập đoàn Từ thị sẽ bị đóng cửa đó!” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết tức tới nỗi đỏ bừng, cô ta hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn phối hợp với hắn.
“A a a a!!!”
Park Sung Sin rống lên một cách không cam lòng, bây giờ nữ thần của anh ta đang ở trong vòng tay người khác, hôn môi cùng người khác, sao anh ta có thể không phát điên?
Nhìn nước miếng kìa, còn kéo sợi nữa!
Chu Quyên giận dữ nói: “Làm càn! Dám cả gan khiêu khích cậu Park, đúng là muốn chết mà!”
Tề Đẳng Nhàn tiếp tục vừa làm càn vừa nhìn Park Sung Sin, hắn cười lạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn sờ một chút sao?”
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn lập tức thò tay vào trong ngực áo Từ Ngạo Tuyết.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Park Sung Sin như sắp nứt ra tới nơi, không thể kìm nổi cơn tức!
Từ Ngạo Tuyết cũng vô cùng tức giận. Cô ta xấu hổ và tức tối muốn chết, nhưng lại chẳng có cách nào chống lại, bởi vì người mà cô ta có thể dựa vào lúc này chỉ có mỗi Tề Đẳng Nhàn mà thôi.