Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Long Thần ban cho danh xưng Đại Thần Quan

“Số hưởng, xét theo số lần và chất lượng hiến tế của cậu, bây giờ Long Thần ban cho cậu danh xưng Đại Thần Quan, ban cho cậu đôi mắt nhìn thấu và thuật cận chiến Thần Quan”.

“Ha”.

Lục Hi cười một tiếng, quả nhiên ông đây phi phàm, Long Thần lại ban thưởng phép thần thông vượt quá mức quy định.

Đúng lúc Lục Hi đang dương dương tự đắc, chiếc đồng hồ cát màu vàng đột nhiên lật úp, nhanh chóng chảy hết không còn dư thừa một giọt.

Lục Hi liếc nhìn, nhất thời gấp gáp.

“Ê, ê, đó không phải đồ tôi chọn đâu, ông không thể chơi xấu được”.

Lục Hi gấp đến mức kêu la om sòm, nhưng ân điển của thần đã không còn thừa giọt nào.

“Con mẹ nó chứ, đây là bẫy người mà”.

Lục Hi nhảy dựng lên, anh chỉ tay về phía đại điện chửi như tát nước, nhưng anh vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.

Đúng lúc này, một luồng sức mạnh dồi dào hạ xuống bên cạnh Lục Hi, toàn thân anh cứng đờ, trong đầu xuất hiện thêm thông tin.

Mắt nhìn thấu: phá vỡ hết tất cả hư vọng, thu được tầm nhìn chân thực, dành riêng cho Đại Thần Quan.

Thuật cận chiến Thần Quan: nguồn gốc của võ thuật, Long Thần đã đặc biệt chế tạo ra thuật cận chiến cho các Thần Quan của ông ta để chinh phục bóng tối, dành riêng cho Đại Thần Quan.

“Đây là thứ chó má gì thế?”

Lục Hi cảm ngộ hai kỹ năng này trong đầu mình, anh hung hãn mắng một câu.

Nhiều thần ân như vậy mà đổi lấy hai thứ này, còn bị cưỡng chế nhận, Lục Hi vô cùng bất mãn, bất mãn đến cực độ.

Ngay sau đó, Lục Hi mở mắt nhìn thấu, anh muốn xem xem đổi lấy nhiều thần ân như vậy, rốt cuộc sẽ là thứ chó má gì đây.

Sau khi mở mắt nhìn thấu ra, lập tức Lục Hi cảm thấy thế giới xung quanh hoàn toàn thay đổi.

Bây giờ anh mới nhìn rõ tòa long điện này đang trôi lơ lửng trong hư không mịt mù, một tầng ánh sáng màu trắng bên ngoài đang bao quanh toàn bộ long điện, để mặc dòng thời gian cuốn trôi, nó vẫn sừng sững bất động.

Lục Hi kinh hồn bạt vía, anh nhìn hư không vô biên xán lạn nhiều màu sắc, có cả những quái thú hư không kích thước bằng với một hành tinh thỉnh thoảng lướt qua, chân anh cũng đã bị chuột rút.

“Mẹ nó”.

Lục Hi hú lên quái dị, vội vàng nhắm mắt nhìn thấu, thế giới hư không lúc này mới biến mất.

“Hù chết ông đây”.

Lục Hi vỗ ngực, chưa hoàn hồn nói.

Vừa rồi thông qua mắt nhìn thấu thấy cảnh kia quá mức thần kỳ và kinh khủng, cho dù Lục Hi gan lớn cũng kinh hãi không thôi.

Bây giờ anh mới thật sự biết được loài người là một sự tồn tại nhỏ bé, thế giới này còn có nhiều bí mật đang chờ anh đi phát hiện.

Có điều chỉ dựa vào mấy con quái thú hư không dáng dấp tương đương với một hành tinh Lục Hi nhìn thấy kia, anh quyết định nếu tu luyện không tới vô địch vũ trụ thì sẽ biết điều ngây ngô ở trái đất.

Nhanh chóng rời khỏi đàn tế Long Thần, Lục Hi trở về phòng mình.

“Con mẹ nó, lão già đáng chết dám bẫy mình”.

Lục Hi mắng.

Năng lực của mắt nhìn thấu quả thật lợi hại, nhưng Lục Hi không nghĩ ra loại năng lực này bây giờ có ích gì với anh.

Suy nghĩ một lúc, Lục Hi lại một lần nữa mở mắt nhìn thấu.

Tất cả mọi thứ đều trở nên trong suốt trong mắt Lục Hi.

Lục Hi nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Tần Lam đang nằm trên sofa hút thuốc, xuyên qua tầng lầu, quần áo và cơ thể Tần Lam hiện rõ mồn một trong mắt anh.

“À há, dáng dấp bà cô này đẹp thế, trước đây sao không phát hiện ra nhỉ? Không được, cô ta là anh em với mình, ông đây không thể làm như vậy”.

Ngay sau đó, Lục Hi lại đưa mắt nhìn Vân Khả Thiên đang không ngừng nhìn lén Tần Lam.

“Ọe ~, mẹ nó chứ”.

Lục Hi vội vàng nhắm chặt mắt xuyên thấu.

“Thứ đồ chơi này có chút tác dụng nhưng không lớn, hoàn toàn không mang lại lợi ích gì”.

Lục Hi đưa ra bình luận đối với loại năng lực này, sau đó anh bắt đầu nghiên cứu thuật cận chiến Thần Quan.

Lúc này.

Lục Hi chợt phát hiện trong đầu mình xuất hiện thêm một ý thức.

Hơn nữa ý thức này có thể suy nghĩ vấn đề một cách độc lập.

Thời điểm anh đang nghĩ đến nghiên cứu thuật cận chiến Thần Quan, ý thức này cũng bắt đầu nghiên cứu.

Năng lực danh hiệu Đại Thần Quan mang tới là ý thức thứ hai.

Thời điểm ý thức này xuất hiện, Lục Hi liền biết được lai lịch của nó.

“Thì ra là như vậy!”

Xem ra danh hiệu Đại Thần Quan này cũng không phải cho không.

Có ý thức thứ hai rồi, vậy thì sẽ nhiều hơn người khác một cái đầu, có thể phân chia suy nghĩ vấn đề khác nhau, ngược lại sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Hơn nữa ý thức thứ hai cũng không cần nghỉ ngơi, chỉ cần anh muốn, nó có thể tiếp tục suy nghĩ.

“Đây là chuyện tốt đấy, cố gắng nghiên cứu kỹ thuật cận chiến Thần Quan, ông đây muốn ngủ rồi”.

Lục Hi ngáp một cái rồi nằm xuống ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau.

Lục Hi tỉnh lại, anh mở mắt, một lát sau trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Hóa ra thuật cận chiến mà ý thức thứ hai nghiên cứu ra đã hoàn toàn dung nhập vào trong ký ức của anh.

Bây giờ Lục Hi mới phát hiện ra thứ được gọi là thuật cận chiến Thần Quan đã mạnh đến hỗn loạn.

Động tác cơ bản của thuật cận chiến Thần Quan chỉ có mười mấy cái, nhưng khi anh tổ hợp lại thì thiên biến vạn hóa, thậm chí vô cùng vô tận, ý thức thứ hai khai triển trong một buổi tối cũng chỉ là phân tích một chút vẻ bề ngoài mà thôi.

Nhưng chính điểm này đã khiến Lục Hi có nhận biết long trời lở đất đối với võ thuật.

Bản thân anh cũng là một võ giả tập võ từ nhỏ, công lực và võ thuật của mình có thể nói là tương đối cao siêu.

Nhưng những loại võ anh học kia so với thuật cận chiến Thần Quan thì khác một trời một vực, giống như đom đóm và trăng sáng, con kiến và người khổng lồ Titans, căn bản không thể coi như nhau được.

Giờ Lục Hi mới hiểu vì sao nói thuật cận chiến Thần Quan là một loại võ thuật Long Thần đặc biệt chế tạo cho các Đại Thần Quan của ông ta đi chinh phục vùng đất bóng tối.

Mặc dù anh không biết vùng đất bóng tối rốt cuộc ở đâu, nhưng ngay cả lão Long này cũng muốn Thần Quan của mình đi chinh phục, vậy thì chắc chắn cũng không phải nơi tốt đẹp gì.
Chương 102: Gia đình nhà chị Trương

Hơn nữa, để chinh phục vùng đất bóng tối nên đã đặc biệt sáng tạo ra một môn võ, cũng có thể nói, môn võ này lợi hại đến mức nào, suy cho cùng đây chính là kỹ năng thần kỳ!

Sau đó, Lục Hi vội vã rửa mặt rồi đi xuống tầng.

Tối qua hai người Vân Khả Thiên và Tần Lam nằm ở ghế sofa một đêm, vừa nhìn thấy Lục Hi đi xuống, Tần Lam không vui nói.

“Lão đại, sao giờ mới xuống, đói chết mất”.

Lục Hi cười một tiếng, đi tới trước mặt Tần Lam, anh chìa một ngón tay chạm vào cổ tay cô ta.

“Bập”.

Tần Lam ngã lộn nhào, té lăn trên mặt đất.

“Ha ha ha ha”, Lục Hi cười lớn một trận.

Tần Lam xoa cái mông, cô ta bình tĩnh đứng lên, nhìn Lục Hi nói: “Anh muốn đánh nhau à?”

“Với cô có thể nói là đánh nhau sao, cô chỉ có thể nói là bị đòn thôi”, Lục Hi mặt đầy đắc ý đáp lại.

Thuật cận chiến Thần Quan quả thật thần kỳ, trải qua một đêm khai triển, Lục Hi phát hiện thuật cận chiến Thần Quan này có khả năng là một loại nghệ thuật chiến đấu.

Đây là một loại kỹ thuật thuần túy không liên quan đến sức mạnh, nhưng sức mạnh của anh càng lớn, uy lực của thuật cận chiến Thần Quan cũng lớn theo.

Vừa rồi Lục Hi cũng không vận dụng bất kỳ phép màu và sức mạnh Cự Long nào, chỉ sử dụng kỹ xảo thuần túy đã khiến Tần Lam thân là võ giả nội gia ngã lộn nhào.

Mặc dù nói Tần Lam ở trong tình huống không hề chuẩn bị, nhưng điều này cũng đủ chứng minh được sức mạnh của thuật cận chiến Thần Quan.

Lúc này, Tần Lam đứng lên, bình tĩnh làm ra dáng vẻ sẵn sàng đánh một trận với Lục Hi.

Trước kia cô ta cũng không phải là đối thủ của Lục Hi, hai bên chiến đấu võ thuật với nhau, sau hai mươi ba mươi chiêu cô ta sẽ thất bại.

Nhưng lần này rõ ràng cô ta cảm thấy không giống lắm, cái chạm nhẹ kia của Lục Hi mặc dù cô ta đã phát hiện, đồng thời cũng muốn phản ứng, nhưng cơ thể lại ở trong một loại trạng thái không cân đối, vậy nên cô ta không có cách nào điều khiển cơ thể của mình.

Tần Lam cảm thấy kỳ quái, cô ta rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lục Hi khiêu khích, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tần Lam, mặt đầy coi thường.

Tần Lam nhất thời giận dữ, cô ta vọt một bước thẳng đến bên cạnh Lục Hi, một chưởng chém thẳng vào mặt.

Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy vào trong góc, xương cốt thân thể anh ta nhỏ bé, không dám để cho hai người này lướt qua đụng tới.

Ngay khi một chưởng của Tần Lam chém xuống, Lục Hi vừa vặn đụng vào ngực Tần Lam, đồng thời nâng đầu gối lên.

Lần này, Tần Lam giống như con tôm khom người bay ra ngoài, ngã ngay trước mặt Vân Khả Thiên.

Vân Khả Thiên nhìn vẻ mặt đau khổ của Tần Lam, anh ta chìa tay ra, cuối cùng vẫn không dám đi đỡ cô ta.

Lục Hi đứng chắp tay, dùng dáng vẻ của một cao thủ mạnh mẽ lạnh lùng nhìn Tần Lam.

Tần Lam cắn răng, ngọ nguậy bò dậy, cô ta hung tợn nhìn Lục Hi.

“Nhìn gì mà nhìn, chưa gặp qua lão đại đẹp trai như vậy à”, Lục Hi lạnh lùng nói.

“Mày đi chết cho bà”.

Tần Lam cũng không chịu phục, hung hăng mắng một tiếng, cô ta khom người chạy vọt về phía trước Lục Hi, trên hai tay xuất hiện một tầng chân khí trắng xóa giống như hai lưỡi dao sắc bén, cô ta điên cuồng chém xuống, rõ ràng đã động đến lửa giận.

Lục Hi cười ha ha một tiếng, tay nghề điêu luyện lao vun vút trong chưởng ảnh đầy trời, anh lách người tới trước mặt Tần Lam, vỗ vào hông cô ta.

Lại một lần nữa Tần Lam bị chổng ngược trên đất.

Đợi khi Tần Lam đứng lên, cô ta che hông mình, hung hãn chờ Lục Hi.

Lục Hi cười lạnh nói: “Còn muốn đánh nữa không?”

“Bà đây không chơi với anh nữa, hừm”.

Tần Lam biết mình không phải đối thủ, cuối cùng cô ta từ bỏ suy nghĩ đánh nhau một trận, tự nhận thua.

Vừa rồi Lục Hi vỗ một cái cũng không dùng bao nhiêu lực, nhưng cái vị trí đó là nơi mình đang phát lực, chỉ một cái vỗ liền lập tức mất thăng bằng té ngã trên đất.

Lúc này rốt cuộc Tần Lam đã biết được cô ta và Lục Hi khác nhau một trời một vực trong võ thuật, nếu tiếp tục đánh thì chỉ khiến tên nhãi kia cười nhạo mà thôi, cho nên cô ta liền dứt khoát nhận thua.

Lục Hi cười ha ha một tiếng nói: “Đi, tôi dẫn hai người đi ăn”.

Nói xong, Lục Hi mặt đầy đắc ý dẫn Tần Lam và Vân Khả Thiên đi đến tiệm ăn sáng.

Tiệm ăn sáng cách tiệm tạp hóa không xa, trong một năm nay gần như ngày nào Lục Hi cũng ăn ở đó.

Sau khi ba người đi vào, Lục Hi liền hô lớn.

“Chị Trương, mang tới mười cái bánh bao nhỏ, hai mươi cái bánh tiêu, ba bát canh tiêu cay”.

Vân Khả Thiên và Tần Lam đồng thời nói: “Ba người chúng ta có thể ăn được nhiều như vậy à?”

Lục Hi khinh thường nói: “Đây là món tôi muốn, hai người muốn ăn thì tự gọi đi”.

“Phụt ~”

Hai người đều phun ra hớp máu.

Không bao lâu, một bà chị khoảng chừng bốn mươi tuổi ăn mặc giản dị mang đồ ăn sáng ra cho ba người, đây cũng chính là bà chủ Trương của tiệm ăn sáng này.

“Lục Hi, ăn ngon vào nhé, hôm nay ăn xong thì chị Trương cũng sắp đóng cửa”.

Lục Hi há miệng ăn bánh bao, trong miệng mơ hồ nói không rõ.

“Chị muốn đi đâu vậy? Ăn quen bánh bao của chị Trương rồi, chị đóng cửa mấy hôm thôi mà không ăn một ngày đã khó chịu toàn thân”.

Chị Trương thở dài nói: “Anh Dương nhà chị bị tòa soạn đuổi việc rồi, hai ngày nữa bọn chị cũng sẽ phải về quê thôi”.

Lục Hi nghe xong, anh cố gắng nuốt bánh bao trong miệng xuống, kinh ngạc hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy chị Trương? Em nhớ là anh Dương là một nhà báo có biên chế, sao có thể tùy tiện bị đuổi thế?”

Chỉ thấy chị Trương lau nước mắt nói.

“Đều do anh ấy cơ, cả ngày chỉ biết điều tra ngầm chỗ này chỗ kia, cứ luôn gây ra tai họa, chị khuyên cũng không nghe, giờ thì hay rồi, chọc vào chuyện của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng, đắc tội với tổng biên tập tòa soạn, anh ấy tạm thời bị đình chỉ công tác, có thể hai ngày sau cũng sẽ bị sa thải”.

Chị Trương vừa nói vừa lau nước mắt.

Lục Hi nghe xong, không khỏi có chút tức giận.

Anh ăn đồ ở đây một năm, quan hệ với chị Trương và anh Dương cũng không tệ, Lục Hi cũng hiểu rõ một chút về tình hình nhà bọn họ.

Anh Dương tên là Dương Bằng Nghĩa, là một nhà báo của nhật báo Tây Kinh, anh ấy là một sinh viên đại học có uy tín, làm người rất có chính nghĩa và tinh thần sứ mệnh.

Anh ấy làm nhà báo nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng nhận tiền hối lộ, lại còn thường xuyên đăng một vài tin tức mà người khác không muốn đụng chạm nên đã đắc tội với không ít người, mối quan hệ trong nội bộ tòa soạn cũng không tốt.

Còn chị Trương tên là Trương Hồng Hà, xuất thân nông thôn, văn hóa không có nhiều, năm đó khi Dương Bằng Nghĩa còn trẻ, họ gặp nhau một lần trong buổi sưu tầm dân ca.
Chương 103: Dương Bằng Nghĩa là người chính trực

Khi ấy chị Trương vô cùng thuần khiết, nhanh chóng chị ấy chiếm được trái tim của Dương Bằng Nghĩa, anh ấy bất chấp sự phản đối của người nhà để theo đuổi Trương Hồng Hà, cuối cùng đã cưới chị ấy về.

Sau khi cưới Trương Hồng Hà, Dương Bằng Nghĩa bị đuổi ra khỏi nhà và phải sống độc lập.

Sau đó, hai người có hai đứa con một trai một gái, Dương Bằng Nghĩa được tuyển vào tòa soạn, mỗi tháng có mấy ngàn tệ tiền lương, cuộc sống cũng có thể coi là tạm ổn.

Nhưng bọn trẻ dần lớn lên, cũng vì Dương Bằng Nghĩa giữ vững nguyên tắc, cuộc sống dần dần rơi vào cảnh nghèo rớt mồng tơi.

Hai năm trước, đứa lớn lên đại học, đứa thứ hai cũng học cấp ba, áp lực của hai người càng ngày càng lớn.

Trương Hồng Hà chỉ dựa vào tiền lương kiếm được khi làm những công việc thời vụ đã không còn đủ cho chi tiêu trong gia đình, vì vậy chị ấy đã mượn nhà mẹ đẻ chút tiền mở tiệm ăn sáng này, cũng xem như là miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Bây giờ nếu Dương Bằng Nghĩa bị đuổi việc, chỉ dựa vào tiệm ăn sáng này, nhất định không có cách nào duy trì khoảng chi tiêu khổng lồ trong nhà, hai người chỉ có thể nghĩ cách khác.

Lúc này, Lục Hi cau mày nói: “Anh chị về quê làm gì, nhà anh Dương không phải ở trong thành phố sao?”

“Aiz”.

Trương Hồng Hà thở dài nói.

“Bởi vì chị và anh Dương không nói chuyện với người nhà bao nhiêu năm nay rồi, bọn chị cũng không còn cách nào khác, hai đứa con đang tuổi đi học, bọn chị định quay về nhà mẹ đẻ chị nuôi lợn, để xem có thể chăm sóc được hai đứa nhỏ không”.

Nói đến đây, nước mắt Trương Hồng Hà lại rơi xuống.

Lục Hi nghe xong liền chua xót, anh hỏi: “Chị Trương, chị có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Trương Hồng Hà cũng đã quen thuộc với Lục Hi, vừa hay chị ấy đang uất ức, bây giờ trong tiệm không có ai khác, Trương Hồng Hà cũng chỉ khóc sướt mướt bắt đầu nói với Lục Hi.

Hóa ra bởi vì Dương Bằng Nghĩa tính tình ngay thẳng, lại giữ vững đạo đức nghề nghiệp của một nhà báo, anh ấy thường xuyên làm ra nhiều chuyện phiền phức, chọc giận lãnh đạo của tòa soạn, nên họ không hề thích anh ấy.

Lần này, anh ấy lại ngầm điều tra chuyện xả chất thải ô nhiễm của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng.

Nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng này là một xí nghiệp không nhỏ ở thành phố Tây Kinh, Dương Bằng Nghĩa điều tra được nhà máy hóa chất này đã lừa trên gạt dưới, lén đổ chất thải ô nhiễm ra ngoài môi trường.

Sau đó, anh ấy đã viết một bài báo chuẩn bị vạch trần xí nghiệp này ở trên nhật báo Tây Kinh.

Nhưng ai mà biết được, bài báo đến chỗ tổng biên tập liền bị chèn ép, hơn nữa Dương Bằng Nghĩa còn bị tổng biên tập dạy dỗ một hồi, nói rằng không có chuyện đó, ông ta bảo anh ấy đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.

Nhưng Dương Bằng Nghĩa có bằng chứng trong tay đương nhiên sẽ không đồng ý, anh ấy đã tranh luận cãi lý với tổng biên tập.

Trong cơn giận dữ, tổng biên tập tạm thời cách chức anh ấy, ông ta cũng tuyên bố phải đăng báo đuổi anh ấy.

Lục Hi nghe vậy cũng vô cùng tức giận, anh đã tiếp xúc với Dương Bằng Nghĩa mấy lần, anh ấy là một người chính trực thành thật.

Chuyện này anh vừa nghe xong liền cảm thấy có mùi cấu kết nồng nặc.

Lục Hi hơi trầm tư, sau đó anh nói với Trương Hồng Hà: “Chị Trương, đừng buồn nữa, nói không chừng chuyện sẽ có khả năng chuyển biến tốt”.

Trương Hồng Hà than thở một tiếng, miễn cưỡng giả bộ cười tươi nói: “Cậu hãy ăn ngon nhé, đây cũng là lần cuối chị Trương làm đồ ăn sáng cho cậu rồi”.

Nói xong, Trương Hồng Hà đi vào sau bếp.

Lục Hi mặc mũi tối sầm, ăn cơm xong liền cùng Vân Khả Thiên và Tần Lam trở lại tiệm tạp hóa.

Tần Lam vừa muốn đi ra ghế sofa nằm thì bị Lục Hi ném sang một bên, sau đó anh nói.

“Đây là vị trí của ông đây, sau này kẻ nào dám ngồi, tôi giết kẻ đó”.

Nhìn Lục Hi vẻ mặt tối sầm, Tần Lam dù tính tình nóng nảy cũng không dám hé răng, cô ta ngoan ngoãn ngồi sang một bên.

Vân Khả Thiên càng không cần phải nói, anh ta biết điều ngồi trong góc.

Lúc này, Lục Hi châm một điếu thuốc, phun một vòng khói nói: “Tổng biên tập này lợi hại đấy”.

Vân Khả Thiên ở một bên nói: “Anh Lục, có cần trừng trị hắn không?”

“Đương nhiên phải trừng trị rồi, nhưng làm sao trừng trị được? Không thể tìm đến cửa đánh hắn một trận, cái này không phù hợp với thân phận của tôi”, Lục Hi phun ra vòng khói thuốc nói.

Lúc này, Vân Khả Thiên lại gần nói: “Anh Lục, trừng trị hắn cũng có cách thôi”.

Tần Lam nhìn dáng vẻ hai người lén la lén lút, cô ta nói: “Các anh muốn làm cái gì thế?”

“Nếu tên tổng biên tập này ỷ thế hiếp người, vậy thì chúng ta sẽ khiến hắn chịu quả báo”, Vân Khả Thiên dương dương tự đắc nói.



Buổi trưa, tại khách sạn Lâm Khê Các.

Trong một phòng bao sang trọng, tổng biên tập Quách Chấn Ninh của nhật báo Tây Kinh gần như được mọi người yêu quý kính trọng nhường cho vị trí ngồi đầu.

Còn quản đốc Lưu Khải Minh của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng dẫn theo hai quản lý nữ lẳng lơ ngồi cùng phía dưới.

Hai quản lý nữ liên tục chuốc rượu và gắp thức ăn cho Quách Chấn Ninh, cặp ngực đầy đặn không ngừng cọ xát vào người ông ta, Quách Chấn Ninh trái ôm phải ấp, vui mừng hết cỡ.

Không bao lâu, Quách Chấn Ninh đặt ly rượu xuống, ông ta nói với Lưu Khải Minh.

“Tôi nói này Khải Minh, khoảng thời gian này cậu phải dừng lại đi, cái tên chuyên đi gây họa Dương Bằng Nghĩa kia đã vạch trần cậu rồi, may mà bị tôi nhìn thấy đàn áp rồi, nếu không thì mấy cậu đều xảy ra chuyện”.

Lưu Khải Minh lập tức nói.

“Tôi biết, tôi biết, cái thằng nhãi kia nhìn chằm chằm vào tôi không phải một ngày hai ngày, phiền chết mất”.

“Tôi cũng phát phiền với thằng nhãi này, gây ra bao nhiêu chuyện cho tôi, lần này tôi nắm thóp hắn ta báo cáo lên trên để đuổi thằng này đi rồi”.

“Được được được”.

Lưu Khải Minh vỗ tay nói.

“Tên nhãi này thật là phiền chết đi được, đuổi hắn ta đi là tốt nhất”.

Nói xong, Lưu Khải Minh nhìn Quách Chấn Ninh cười nói.

“Chủ biên Quách, sáng nay tôi vừa cho người qua biếu chị nhà một triệu để chị nhà mua mấy bộ quần áo”.

Quách Chấn Ninh mặt tối sầm, nói: “Làm mấy trò này làm gì, thật là”.

“Là cho chị nhà mua quần áo, anh đừng tức giận, không có ý gì khác đâu”, Lưu Khải Minh cười nói.

Quách Chấn Ninh lắc đầu nói: “Lần sau không được phép như vậy”.

“Dạ dạ dạ, biết”, Lưu Khải Minh cười cười gắp đồ ăn cho Quách Chấn Ninh.

Khi tiệc đã gần kết thúc, nhìn thấy Quách Chấn Ninh đã uống gần xong, tâm tư cũng đặt trên người hai quản lý nữ.

Lưu Khải Minh nháy mắt với hai quản lý, bọn họ ngầm hiểu ý.

“Chủ biên Quách, ông uống nhiều rồi, để chúng tôi đỡ ông lên trên nghỉ ngơi”.

Nói xong, hai người đỡ Quách Chấn Ninh đi lên tầng, Lưu Khải Minh ở một bên cười xòa.
Chương 104: Quốc bảo trở về

Sau khi Quách Chấn Ninh được hai quản lý nữ dìu đi, Lưu Khải Minh đứng thẳng người, mặt bình tĩnh nhổ một bãi nước miếng ra ngoài cửa sổ.

“Cái mẹ gì vậy, con mẹ nó còn giả bộ đứng đắn, một chủ biên tòa soạn nhỏ còn tưởng mình là mâm thức ăn cơ, nếu không phải thấy còn lợi dụng được, ông đây sẽ hầu hạ mày như vậy chắc?”

Lưu Khải Minh cũng cảm thấy bực bội, ông ta đường đường là lão tổng một công ty, giá trị con người mấy trăm triệu, vậy mà mỗi ngày đều phải cười cười nói nói với một chủ biên tòa soạn, không bực bội mới là lạ.

Có điều chủ biên tòa soạn chức vị không lớn, nhưng sức mạnh lại khiếp người.

Nhà máy hóa chất của ông ta không hợp với bảo vệ môi trường, thường xuyên lén lút xả nước thải, chuyện này đã bị vạch trần nhiều lần, cũng may Lưu Khải Minh đều tốn tiền giải quyết.

Nhưng lần này lại có một Dương Bằng Nghĩa cắn chết ông ta không buông, khiến cho ông ta nhức đầu không thôi. Chuyện này một khi vạch trần ra, ngoài việc đóng cửa nhà máy hóa chất còn phải đối mặt với giấy phạt giá trên trời, ông ta không chịu nổi.

Cũng may ông ta đã quen biết với Quách Chấn Ninh từ trước, mấy lần trước cũng có nhà báo muốn vạch mặt, đều là Quách Chấn Ninh đàn áp cho ông ta.

Lần này chuyện lộ ra, người gây chuyện còn là cái tên nhà báo nổi tiếng nhưng cứng đầu tên Dương Bằng Nghĩa kia, Lưu Khải Minh vừa nhìn liền biết chuyện này phiền phức rồi.

Người ông ta đề phòng chính là nhà báo, cái tên Dương Bằng Nghĩa này nổi tiếng khó chơi, đương nhiên ông ta cũng biết.

Cho nên ông ta cũng phải đầu tư vốn liếng tặng cho Quách Chấn Ninh hai triệu, để Quách Chấn Ninh giúp ông ta giải quyết mọi chuyện.

Biết được Quách Chấn Ninh chuẩn đuổi việc Dương Bằng Nghĩa, Lưu Khải Minh cắn răng lại tặng thêm một triệu, chỉ cần qua được lần này, để xem về sau tên nhà báo này còn dám đến tìm mình gây phiền toái nữa không.

Nghĩ tới đây, Lưu Khải Minh cười nhạt hai tiếng, xoay người rời đi.

Ông ta đã lắp camera ẩn trong phòng Quách Chấn Ninh, đợi sau ngày hôm nay sẽ không phải cho Quách Chấn Ninh một xu nào nữa.



Trụ sở Tỉnh ủy.

Vân Khả Thiên xách vali quay về biệt thự số một.

Đúng lúc hôm nay Vân Thắng Quốc được nghỉ làm, sau khi ăn trưa xong, ông ta đang nằm trên ghế sofa nghỉ trưa.

Nhìn thấy trên mặt con trai có vết sưng, Vân Thắng Quốc lập tức cau mày hỏi: “Mặt con sao vậy?”

“Không sao, con đi chơi với anh Lục, tự ngã thôi”, Vân Khả Thiên cười gượng nói.

Vừa nghe là đi cùng cậu Lục, Vân Thắng Quốc mới không tức giận.

Lúc này, Vân Khả Thiên đặt vali lên bàn trà nhỏ, anh ta nói với Vân Thắng Quốc: “Bố, anh Lục bảo con đưa đồ cho bố”.

Vân Thắng Quốc nghe xong lập tức ngồi dậy.

Đồ cậu Lục đưa, bất kể là thứ gì cũng phải coi trọng.

“Cái gì đấy?”, Vân Thắng Quốc hỏi.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Bố mở ra xem thì biết”.

Vân Thắng Quốc mặt đầy nghi ngờ, chậm rãi mở vali ra.

Khi vali được mở ra, Vân Thắng Quốc mặt mày kinh hãi, hồi lâu mới nói: “Đây là đồ thật?”

“Đồ anh Lục tặng còn có thể là giả sao?”, Vân Khả Thiên cười nói. Nhận được câu trả lời chắc chắn, Vân Thắng Quốc cũng khó khống chế được tâm tình kích động, ông ta run rẩy dùng tay vuốt ve đầu rồng.

Đây là quốc bảo mang ý nghĩa tượng trưng, mỗi lần nó trở về đều lay động trái tim của người trong nước.

Bây giờ ông ta lại có thể có cơ hội lấy được thứ này.

Mãi một lúc sau, Vân Thắng Quốc mới khôi phục lại tinh thần, ông ta hỏi: “Cậu Lục nói như nào?”

“Anh Lục nói, bảo bố giao cho quốc gia, cũng không nói thêm gì khác”.

Vân Thắng Quốc trầm tư trong chốc lát, ông ta nói.

“Đây là chuyện lớn, nhất định phải cử hành một nghi thức long trọng để chúc mừng”.

Vân Khả Thiên nghe xong liền nói: “Bố, anh Lục nói không được cho người khác biết là anh ta cho bố”.

“Nhưng có thể nói là người ẩn danh tặng mà”, Vân Thắng Quốc cười nói.

Vân Khả Thiên hiểu ý của bố.

Quốc bảo trở về không phải chuyện đùa, nhất định phải có thanh thế nhất định, đây cũng là cơ hội rất tốt để tạo thanh thế cho bố.

Suy cho cùng Hoa Hạ có bao nhiêu người vẫn đang cố gắng vì sự trở về của mười hai đầu thú, nếu mọi người biết Vân Thắng Quốc đã trả lại quốc bảo, danh vọng của ông ta lại một lần nữa nâng cao.

Nhìn khuôn mặt bố đầy vui mừng, lúc này, Vân Khả Thiên nói: “Bố, con có chuyện muốn nói với bố”.

“Nói đi”, Vân Thắng Quốc thoải mái nói.

“Con nghe nói chủ nhiệm văn phòng thành ủy thành phố Tây Kinh sắp được điều xuống cơ sở?”

“Con hỏi thăm mấy thứ này làm gì?”, Vân Thắng Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm đầu rồng.

“Là như này, anh Lục có một người bạn là phóng viên nhật báo Tây Kinh, hình như gặp phải chút đối xử không công bằng, anh Lục hỏi con có cách nào không”.

Nói xong, Vân Khả Thiên liếc nhìn sắc mặt của bố anh ta, suy cho cùng chuyện lớn quan viên thăng chức này, ông ta vốn không muốn chen vào.

Nghe thấy là lời của cậu Lục, Vân Thắng Quốc lập tức coi trọng.

Nhìn Vân Khả Thiên thậm thà thậm thụt, một lát sau Vân Thắng Quốc hỏi: “Người đó tên là gì?”

“Hình như anh ta tên là Dương Bằng Nghĩa”.

“Người này à? Bố cũng đã nghe nói qua, nổi danh cứng đầu lắm”, Vân Thắng Quốc cười nói.

“Bố cũng đã nghe nói qua rồi sao?”, Vân Khả Thiên lại có chút quái lạ.

Vân Thắng Quốc cười ha ha một tiếng rồi nói: “Gặp một lần, người này ngay cả mặt mũi người đứng đầu thành ủy cũng không cho, rất có ấn tượng”.

Vân Khả Thiên nghe xong cũng không nói gì, mà nhìn bố mình.

Vân Thắng Quốc trầm tư trong chốc lát, sau đó ông ta chậm rãi nói.

“Người này không tệ, ngành của chúng ta cũng cần một người cứng đầu như anh ta để thay đổi một vài tác phong không lành mạnh”.

Vân Thắng Quốc đi đi lại lại trong phòng khách.

“Như vậy đi, bố cho ông Trương đi chào hỏi, để anh ta làm phụ tá trước cho quen nghiệp vụ, qua hai tháng sau khi chủ nhiệm kia chuyển công tác thì cho anh ta lên chính thức”.

“Vâng bố, để con đi nói với anh Lục”, Vân Khả Thiên cười nói.

Vân Thắng Quốc nhìn con trai cười nói: “Qua lại nhiều với cậu Lục phải chú ý có chừng mực, đừng quá bướng bỉnh”.

“Con biết rồi”, Vân Khả Thiên che quầng thâm mắt của mình, trốn vào phòng.

Nhìn con trai vào phòng, Vân Thắng Quốc lắc đầu cười nói: “Nhóc con, chẳng phải chủ ý này là do con đưa ra sao”.

Nói xong, Vân Thắng Quốc cầm điện thoại, tìm số rồi bắt đầu gọi.


Chương 105: Người đàn ông cao to tên Kim Thạc

Trên bờ sông Vị Hà, nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, Dương Bằng Nghĩa có một loại kích động muốn nhảy xuống.

Anh ta cẩn trọng giữ vững đạo đức, nhưng lại bị đồng nghiệp chê, cấp trên ghét.

Lần này mượn cớ mất mát của một việc nhỏ nhặt liền muốn đuổi việc anh ta, không phải vì anh ta muốn vạch trần chuyện của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng sao? Quách Chấn Ninh không nhận được lợi ích của bên đấy thì sao có thể bảo vệ người ta như vậy?

Mặc dù Dương Bằng Nghĩa cứng đầu, nhưng cũng không ngu, anh ta cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng, dựa vào tài năng thực sự để trở thành nhà báo.

Chỉ là mười mấy năm làm việc, anh ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, càng cảm thấy có lỗi sâu sắc với vợ và hai đứa con.

Nếu không phải anh ta giữ vững đạo đức, buông lỏng bản thân một chút thì người nhà không cần phải khổ sở như vậy, vợ cũng không cần phải thức khuya dậy sớm đi bán hàng ăn sáng.

Dương Bằng Nghĩa đứng trên bờ đê, anh ta chậm rãi đi tới bên hàng rào.

“Có lẽ nhảy xuống rồi thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết”.

Khi Dương Bằng Nghĩa nghĩ đến đây, chuông điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên.

Dương Bằng Nghĩa liếc nhìn dãy số lạ hiện lên màn hình, anh ta ném nó lên trên mặt đất.

“Xin lỗi vợ và các con, anh quá mệt mỏi rồi”.

Nhiều năm qua khổ sở kiên trì, cuối cùng vào lúc này đã bùng nổ, Dương Bằng Nghĩa cảm thấy cuộc đời mình thật thất bại.

Nhìn sông Vị Hà chảy cuồn cuộn dưới chân, Dương Bằng Nghĩa nhắm mắt lại, anh ta nhảy xuống, một tiếng ùm vang lên.

Nước sông cuồn cuộn trong phút chốc nhấn chìm anh ta.

“Có người nhảy xuống nước rồi”.

Ngay khi Dương Bằng Nghĩa mới vừa nhảy xuống, có người đang hóng mát bên bờ sông Vị Hà đã phát hiện ra, người đó lớn tiếng hô hoán.

Trong nháy mắt, có rất nhiều người xúm lại trên bờ sông.

Mọi người nhìn nước sông chảy siết, không một ai dám nhảy xuống cứu người.

Đúng lúc đó, một người đàn ông cao to cường tráng chạy hai bước tới bờ sông, nhìn Dương Bằng Nghĩa đang chìm chìm nổi nổi, anh ta cởi áo phông lộ ra bắp thịt cường tráng, thoáng chốc lao người xuống nước.

Xem ra người đàn ông cao to này bơi cực giỏi, trong nháy mắt đã bơi đến bên cạnh Dương Bằng Nghĩa, một tay anh ta nâng hông Dương Bằng Nghĩa để anh ta lộ đầu ra khỏi mặt nước, sau đó họ bơi về bên bờ sông.

Lúc này, Dương Bằng Nghĩa đã sặc nước đến hôn mê, không bao lâu, người đàn ông cao to kia đã bơi vào bờ sông.

Người ở trên bờ mới ba chân bốn cẳng hỗ trợ giúp Dương Bằng Nghĩa lên bờ.

Bây giờ sắc mặt Dương Bằng Nghĩa tái nhợt, anh ta đã không còn hô hấp, tất cả mọi người đều bó tay, âm thầm hối tiếc.

Lúc này chỉ thấy người đàn ông cao to đỡ Dương Bằng Nghĩa ngồi dậy, đột nhiên vỗ lưng anh ta.

“Ọe ~”

Dương Bằng Nghĩa phun ra một ngụm nước lớn, hồi lâu mới tỉnh lại.

Người đi đường thấy cảnh này liền lấy làm kỳ lạ.

Dương Bằng Nghĩa tỉnh lại, dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát bốn phía, biết mình đã được cứu, một sự hối tiếc xông lên não, anh ta vùi đầu vào hai tay, khóc òa lên.

Mọi người thấy Dương Bằng Nghĩa không sao, họ xem náo nhiệt một hồi rồi rối rít rời đi, chỉ còn lại người đàn ông cao to kia ở bên cạnh anh ta.

Một lát sau, cuối cùng Dương Bằng Nghĩa đã khống chế được cảm xúc, nhìn người đàn ông cao to người ướt sũng, anh ta nói: “Cảm ơn anh”.

“Không cần cám ơn, một cái nhấc tay mà thôi”, người đàn ông cao to hào phóng nói.

“Haiz!”

Dương Bằng Nghĩa than thở một tiếng, nhìn nước sông cuồn cuộn, mặt đầy tâm sự.

Lúc này, người đàn ông cao to vỗ vai Dương Bằng Nghĩa, nói với anh ta: “Anh trai à, nhìn tuổi anh cũng không nhỏ, sao lại có thể nghĩ không thông như vậy?”

Dương Bằng Nghĩa cười khổ nói: “Trong mười việc thì thường có đến tám chín việc là không như ý, tìm được người để nói cùng thì chẳng có đến hai ba người”.

“Ha ha, anh trai còn là người có văn hóa, tôi tên Kim Thạc, còn anh?”

Dương Bằng Nghĩa nói: “Tôi tên Dương Bằng Nghĩa, còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của anh”.

Kim Thạc cười một tiếng nói: “Xem ra anh trai cũng chỉ nhất thời hồ đồ, chắc hẳn sẽ không nghĩ lung tung đâu”.

“Sẽ không đâu, vừa rồi cũng không biết có chuyện gì, haiz, trong nhà còn có vợ con, tôi cũng thật ngu xuẩn”, Dương Bằng Nghĩa đau xót tự oán hận bản thân.

Kim Thạc nghe xong, mặt lộ ra nụ cười nói.

“Anh trai à, đừng thất vọng, anh phải tin rằng thế giới này có kỳ tích, nghĩ đến ban đầu tôi bị một người trong tộc ức hiếp, tôi luôn muốn đánh bại hắn, nhưng cho dù nỗ lực thế nào, hắn vẫn luôn mạnh hơn tôi, tôi đánh không lại hắn, thế nên tôi tức lắm”.

Kim Thạc dừng một chút rồi tiếp tục nói.

“Nhưng có một ngày, tôi phát hiện ra một thứ đồ thần kỳ, ban đầu tôi cũng bán tính bán nghi mua nó, kết quả là tôi chỉ có thể dùng từ kỳ tích để hình dung về thứ đồ này thôi, có nó rồi, cái người trong tộc ức hiếp tôi mấy năm trời bị tôi đánh cho ngã lăn lộn trên đất, tôi hít một hơi thật mạnh, khỏi nói sướng đến cỡ nào”.

“Thứ gì mà thần kỳ như vậy?”

Kim Thạc thao thao bất tuyệt khen ngợi, khiến cho Dương Bằng Nghĩa cảm thấy thần kỳ.

Kim Thạc chỉ vào hình xăm như ngọn lửa trên ngực, anh ta nói.

“Chính là thứ này, chẳng những nó giúp tôi đánh bại đối thủ cũ cả một đời, mà còn khiến tôi nhận ra thế giới này thật sự sẽ có kỳ tích sinh ra”.

Nhìn hình xăm ở lồng ngực Kim Thạc, Dương Bằng Nghĩa im lặng không lên tiếng.

Thấy sắc mặt Dương Bằng Nghĩa, Kim Thạc cười ha ha một tiếng.

“Tôi biết anh không tin, không sao, bản thân tôi biết là được. Hơn nữa chuyện này đã thay đổi cách nhìn của tôi với cuộc sống, từ đó về sau tôi rời khỏi nhà đi chu du khắp nơi, thế giờ này còn quá nhiều chuyện thần kỳ đang chờ tôi đi khám phá, anh trai ạ”.

Lúc này, Kim Thạc vỗ vai Dương Bằng Nghĩa.

“Không phải thất vọng, cũng đừng tuyệt vọng, chúng ta không dám yêu cầu quá đáng kỳ tích xuất hiện, nhưng chúng ta phải tin rằng kỳ tích có tồn tại”.

Nói xong, Kim Thạc vác balo trên vai, người để trần, cứ như vậy nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng Kim Thạc tràn đầy tự tin, Dương Bằng Nghĩa gần như cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của anh ta với cuộc sống, trên mặt cũng hiện ra vẻ tươi cười.

Lúc này, lại một hồi chuông điện thoại vang lên.

Dương Bằng Nghĩa liếc nhìn, đúng là điện thoại mình ném trên mặt đất.

Điện thoại anh ta vốn đã bị vỡ, cú ném này lại càng không thể nhận ra, cũng chẳng có ai muốn nhặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK